Lần cập nhật gần nhất October 1st, 2020 - 09:55 am
“Hạ chí chưa tới” là cuốn tự truyện về mười năm thanh xuân của Lập Hạ. Tuổi trẻ của cô ấy, là tiếng cười, là những giọt nước mắt, là tình bạn trong sáng với cô nàng Thất Thất, là sự ấm áp, ân cần của Lục Chi Ngang, là tình yêu chớm nở cùng Phó họa sĩ. Thanh xuân của bọn họ đã từng là những tháng ngày cùng nhau trốn học, rong chơi; cùng dắt tay đuổi theo mơ ước, cùng trưởng thành.

- Review Hạ chí chưa tới
Review Hạ chí chưa tới
“Mười năm khiến người ta phát hiện, ngoài ký ức kia, chẳng có gì là vĩnh cửu”.
Những chàng trai ấy dạy tôi trưởng thành.
Những cô gái ấy dạy tôi biết yêu.
Họ từng xuất hiện trong cuộc đời tôi
Sau đó biến mất không còn dấu vết.“Hạ chí chưa tới” kể câu chuyện về Lập Hạ và Trình Thất Thất đậu vào trường trung học Thiển Xuyên, họ đã làm quen với Phó Tiểu Tư, Lục Chi Ngang và Ngộ Kiến. Bọn họ đã cùng nhau bước vào cuộc sống học sinh cấp 3 đầy mơ mộng trong tuổi thanh xuân thật đẹp, đầy ý nghĩa. Những lần trốn học đi chơi, cười hả hê khi nhại điệu bộ của thầy chủ nhiệm, cảm giác đau nhói khi bị ăn đạn phấn của thầy cô vì tội ngủ gật trong lớp, những ngày ôn bài thâu đêm để có được phút giây thoải mái sau kỳ thi, hay được rong ruổi trên xe đạp cùng “người ấy”… Để rồi khi mùa hạ đến, thời điểm phải nói lời chia tay, các bạn trẻ chỉ muốn thời gian ngưng lại để được ở mãi bên nhau. Sau khi tốt nghiệp, cánh cửa của thế giới trưởng thành mở ra, mỗi người đều có cuộc sống riêng.
Nhớ Thiển Xuyên nơi Lập Hạ lần đầu gặp gỡ Phó Tiểu Tư và Lục Chi Ngang, đó là nơi những gốc rã hương phủ rợp thành phố; một nửa Thiển Xuyên được bao phủ dưới tán cây rậm rạp xanh ngắt, nửa còn lại hứng ánh nắng rực rỡ chói chang. Đó là nơi có một cậu nam sinh khoác trên mình chiếc sơ mi trắng cùng mái tóc rối sạch sẽ, ngồi trên chiếc xe đạp một yên đợi đèn đỏ. Đó là nơi có hai cô gái dắt tay nhau chạy xuống cầu thang, gương mặt ngập tràn nụ cười hạnh phúc. Đó là nơi có hai chàng trai tuấn tú dắt chú chó chăn cừu tô lớn dạo bước trên những con phố lớn; rồi cùng nhau nằm trên thảm cỏ tràn đầy ánh nắng tựa dòng nước màu bạc, bên cạnh là hai giá vẽ…
Nơi Lập Hạ lần đầu gặp Phó Tiểu Tư, tình yêu dần nảy nở, nhưng cuối cùng lại chia ly.
Nơi cô nữ sinh yên lặng, mộc mạc dùng chính thời thanh xuân mỏng manh của mình, dùng toàn bộ sức lực của mình để chống đỡ cả một bầu trời thấp, vô cùng thấp cho Tiểu Tư. Dẫu Lập Hạ biết bầu trời của Tiểu Tư cao xa vời vời, nơi mà mây bay chẳng thể vượt qua, nhưng cô vẫn âm thầm cố gắng.
Cậu ấy lặng lẽ ngồi vẽ tranh, họa lại bức chân dung tuổi trẻ. Cậu ấy mang tiếng cười thổi qua nhành lá, để rồi cháy rụi dưới ánh mặt trời.
Cậu ấy từng thủ thỉ với Lập Hạ: “Lập Hạ, khi nào chúng ta cùng về Thiển Xuyên ngắm tán rã hương ấy đi!”. Mà cuối cùng, cậu lại biến mất.Lục Chi Ngang thầm yêu Lập Hạ. Mỗi ánh mắt, mỗi nụ cười, mỗi cử chỉ đong đầy tình cảm ấm áp. Đáng tiếc, cô ấy chẳng nhận ra, đến cuối cùng, kết thúc chỉ còn là từ bỏ.
Trình Thất Thất dùng hết trái tim để yêu Phó Tiểu Tư. Nhưng từ khi nào, thứ tình yêu ấy chẳng còn thuần khiết như thưở ban đầu. Cô ấy vì yêu mà khóc, vì yêu mà vấp ngã, cũng vì yêu mà đánh mất chính mình.
Ngộ Kiến từng bị coi là “nữ sinh có vấn đề”, là người cứng đầu, có tinh thần nổi loạn. Cô đã từng kiên trì theo đuổi giấc mơ ca hát mà bỏ thi cấp 3. Cô ấy cũng có một tình yêu đẹp, nhưng cuối cùng cũng không tới được với nhau.
…
Đối với mình, đây là một cuốn sách rất buồn. Lần đầu tiên khi đọc xong cuốn sách này, mình đã “hẫng” mất một thời gian. Lúc đó mình tâm trạng vô cùng các bạn ạ vậy, chỉ cần ”chạm nhẹ” cũng khiến mình không chịu nổi. Nó không đơn thuần chỉ là một câu chuyện thanh xuân vườn trường, mà mỗi nhân vật trong đó đại diện cho tuổi trẻ, cho nhiệt huyết, cho ước mơ và sự trưởng thành. Nhưng đúng với phong cách của Quách Kính Minh, từ đầu đến cuối vẫn là lối hành văn nhẹ nhàng, nhưng càng về sau, mỗi lần Lập Hạ khóc, là trái tim mình cũng nhảy theo từng nhịp. Cảm giác mỗi một tình tiết lướt qua thôi, mà khiến mình phải ngồi một lúc để bình tĩnh lại.
Đặc biệt là kết truyện, đó quả thật là một cú nốc ao với độc giả, nhưng theo tác giả, đó là hiện thực, để cho tất cả mọi người hiểu rõ thêm về sự nghiệp theo đuổi lý tưởng không phải con đường hoàn hảo rải đầy hoa hồng.
Thật sự đây là một cuốn sách rất đáng đọc và đáng suy ngẫm. Tớ nghĩ nếu ai đang mất cân bằng trong cuộc sống thì nên tìm đọc, để tâm hồn có thể an yên một chút, vấn vương một chút…
“Nghe tiếng gió lướt qua vách đá, ta mới biết đó là gió.
Thấy áng mây trôi qua đỉnh núi, ta mới biết đó là mây
Khi yêu rồi ta mới biết đó là yêu.
Khi hận rồi ta mới biết hận cũng vì yêu.”
—Cảm ơn vì đã cho tôi biết tới “Hạ chí chưa tới” —