Lần cập nhật gần nhất October 1st, 2020 - 09:55 am
Hạnh phúc không phải khi được nghe câu “Anh yêu em”, không phải được nghe những lời thề non hẹn biển, mà chính là trải qua trăm cuộc bể dâu quay đầu vẫn còn tìm được hơi ấm ấy, có thể mỉm cười thốt lên rằng “Ngược xuôi ngang dọc, thì ra anh vẫn ở đây.”

- Review Hóa ra anh vẫn ở đây
- Tóm tắt Hóa ra anh vẫn ở đây
- Trích dẫn Hóa ra anh vẫn ở đây
Review Hóa ra anh vẫn ở đây
Nếu người bạn yêu và người đó cũng yêu bạn nhưng xuất thân hai người quá khác biệt bạn sẽ làm như thế nào?
Có lẽ ai trong cuộc sống cũng mong tìm được nửa còn lại của mình. Cũng đã tưởng tượng, đã hi vọng và có những tiêu chuẩn nhất định về người đó. Thế nhưng câu chuyện sẽ như thế nào nếu như một ngày nửa còn lại của bạn xuất hiện, đúng chuẩn hoàng tử trong truyền thuyết lại hết mực yêu thương bạn. Chỉ có điều vì xuất thân khác biệt, vì tự ti, vì tự tôn của bản thân; bạn cảm thấy tình cảm đó không phải là hạnh phúc mà còn áp lực.
Tô Vận Cẩm là một người như vậy, xuất thân trong một gia đình bình thường. Cô là đứa con gái duy nhất, là niềm hi vọng của bố mẹ. Để cô được học trường cấp ba trọng điểm, bố mẹ cô phải bỏ hết số tiền tích cóp bấy lâu, xoay xở ngược xuôi. Đến với ngôi trường mới, cô quyết tâm sẽ học thật tốt để không phụ lòng của bố mẹ. Nhưng rồi lại thất vọng, xấu hổ khi nhìn thấy bảng điểm.
Cuộc đời cô có lẽ sẽ cứ thế mờ nhạt trôi qua nếu không gặp Trình Tranh. Có thể nói đối ngược hẳn với cô Trình Tranh rất tự tin, đôi chút ngạo mạn không biết do vẻ ngoài ưa nhìn, xuất thân hào nhoáng hay cả hai. Điều quan trọng hơn nữa là con người ấy lại đem lòng yêu cô.
Có những mối tình người ngoài nhìn vào thì rất đẹp, rất đáng ngưỡng mộ nhưng chỉ có người trong cuộc như cô mới biết hóa ra có những thứ ngay từ đầu đã được định sẵn là không thể. Mọi người cảm thấy cô thật may mắn vì được Trình Tranh yêu, rằng cô chính là cô bé Lọ Lem gặp được hoàng tử trong truyền thuyết. Thế nhưng mấu chốt ở chỗ cô không cam lòng làm cô bé Lọ Lem. Trong suy nghĩ của cô, “Chưa từng có ai hỏi xem cô bé Lọ lem có đồng ý hay không, cũng chưa từng có ai hỏi xem cô có yêu hoàng tử hay không, dường như chỉ cần bàn chân cô ướm vừa chiếc giày thủy tinh, thì cứ phải đúng lý mà cảm động rơi nước mắt theo hoàng tử hồi cung”.
Tô Vận Cẩm không hiểu tại sao giữa bao người Trình Tranh lại chọn yêu mình, cũng từng nói “được một người như cậu ta để ý có lẽ tới già cô vẫn cảm thấy hạnh phúc”. Thế nhưng cô lại mãi mãi không thể quên được cái khoảnh khắc cô đứng trên sân khấu nhận phong bì mà mọi người quyên góp để ủng hộ cho một học sinh lâm vào hoàn cảnh khó khăn như cô và câu nói của Mạnh Tuyết: “Trong đây là một tháng tiền tiêu vặt của mình và Trình Tranh”. Ngay lúc đó có lẽ đến sợi dây mơ mộng cuối cùng trong cô cũng đã đứt rồi, cái khoảng cách này căn bản cô không thể xóa đi nổi.
Thực tế cũng đã chứng minh, xuất thân khác biệt có lẽ cậu ta sẽ mãi không thể hiểu nổi cái thế giới mà cô trú thân. Quan điểm của hai người cũng khác nhau, hai người rồi cũng trưởng thành cũng nên hiểu rõ trong một mối quan hệ yêu thôi là chưa đủ. Bởi không phải tự nhiên ông bà ta có câu “chọn vợ chọn chồng phải môn đăng hộ đối”.Một bên không dám yêu, một bên nhất quyết yêu bằng được. Cô hiểu Trình Tranh, anh không có ý từ trên cao ngó xuống thế nhưng vốn dĩ là mặt sàn dưới chân hai người không cùng một mức. Cô không cần anh phải thay đổi, bởi có lẽ anh có thể tìm một người phù hợp hơn cô và sống hạnh phúc. Một nguười như cô thực sự không dám với cao. Cô thực tế hơn anh. Nếu anh đồng ý yêu cô thì gia đình anh liệu có chấp nhận gia đình cô. Có lẽ cô cũng sợ một ngày mẹ anh tìm đến cô ném tiền vào mặt và yêu cầu cô rời bỏ con trai họ.
Cô dường như dự đoán lường trước được hết tất cả. Nhưng lại không đoán được tình cảm cô dành cho anh. Để rồi cuối cùng mới nhận ra người tính không bằng trời tính:
“Khi còn son trẻ chúng mình cũng đã từng lạc bước, nhưng vẫn ổn, ngược xuôi ngang dọc, thì ra anh vẫn ở đây.”
– Roy Mai