Lần cập nhật gần nhất October 8th, 2020 - 09:06 am
Huyền Của Ôn Noãn xoay quanh mối tình đẹp nhưng lại đầy bi thương của hai nhân vật Ôn Noãn và Chiến Nam Huyền. Họ được coi là cặp đôi tiên đồng ngọc nữ, đem lòng yêu thương nhau từ khi còn ngồi trên ghế nhà trường nhưng lại gặp phải vô vàn những rào cản, khó khăn khiến hai người không thể đến với nhau nhưng ẩn sâu trong những câu chuyện đó là một lời hẹn ước của một tình yêu vô cùng sóng gió.
Review Huyền của Ôn Noãn (2)
“Nhiều khi, một người gặp gỡ một người là có nguyên do, em gặp anh, là để thành toàn cho anh và cô ấy, nhìn thấy hai người tay trong tay, coi nhẹ sự tồn tại của em, cho dù đau đến sắp hít thở không thông cũng vẫn hy vọng anh hạnh phúc, nhưng ai sẽ tới thành toàn em đây? Thật ra kết cục đã sớm được định sẵn rồi, cho dù em có hối hận như thế nào, cũng không thể xóa tan sự thù hận của anh đối với em, cho dù em có khẩn cầu như thế nào, anh cũng không thể từ hận đến yêu em, em sai, chỉ có thể tự mình gánh vác, nỗi đau đớn ấy đã hiện hữu, không bằng em buông tay, hưởng thụ cuộc sống ổn định, năm tháng bình yên. Huyền của Ôn Noãn, chỉ là hồi ức, em chỉ có thể chầm chậm cảm nhận tình yêu của anh đối với em trong trí nhớ, Huyền của Ôn Noãn, chỉ là một kỉ niệm, chúng ta chỉ có quá khứ, không có tương lai, vết thương đã có, không thể quay lại, em chỉ có thể cười rồi nói tạm biệt với anh, xin lỗi, em yêu anh nên mới có thể lựa chọn thương tổn anh để bảo vệ người nhà em, bởi vì anh chính là em, thương tổn anh cũng chính là tra tấn em.” (Độc thoại của Ôn Noãn)
“Anh không biết anh sẽ hận một người đến thế, hận đến mức mỗi một đêm, máu trong người đều rít gào. Nhìn thấy em bình tĩnh, thong dong, anh thiết kế một cái bẫy chờ em nhảy xuống. Nhìn em thương tích đầy mình, lại không thể cười được, tim đau đến tột độ. Huyền của Ôn Noãn, là minh chứng tốt nhất của tình yêu của anh dành cho em, nhưng em lại khiến nó bị tổn thương, dù thế nào anh cũng phải nhìn thấy em tan xương nát thịt, để em cảm nhận được nỗi đau năm đó của anh, hận em sâu đậm, cũng có nghĩa anh yêu em sâu đậm, dù quá khứ chất chứa nhiều nỗi đau như thế, anh vẫn luôn muốn cho em một tương lai hạnh phúc.” (Độc thoại của Chiếm Nam Huyền)
Mất một tuần để đọc xong quyển này, mất một buổi chiều để trấn tĩnh, tôi nhớ quyển sách mình từng tốn thời gian đọc nhất cũng chỉ hơn nó có một ngày, chính là quyển “Đồi gió hú”, khi đó ai cũng nói với tôi hai quyển này khác nhau quá nhiều, tôi không tin, sau đó hào hứng đi mua, tưởng trình của mình thế nào, kết quả đọc xong chỉ có bản thân mới biết mình đã thở phào bao nhiêu lần. Tôi thật không ngờ mình lại có ngày mất cả một tuần để đọc một cuốn tiểu thuyết dày 200 trang, tôi nhớ thầy giáo đã từng nói:”Điểm khác nhau lớn nhất giữa Lỗ Tấn là anh trai ông là: Sách của Châu Tác Nhân có thể nằm mà đọc, còn sách của Châu Thụ Nhân (tên thật của Lỗ Tấn) chỉ có thể ngồi đọc, hơn nữa còn như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than. Tôi có thể không hề do dự nói “Huyền của Ôn Noãn” là sách gối đầu giường mỗi đêm của tôi, vốn dĩ là muốn đọc một cuốn sách để mình ngủ ngon hơn một chút, kết quả là mỗi lần đọc xong hai chương tôi không có cách nào đọc tiếp, tôi nằm trên giường nhưng trái tim chưa từng có một giây yên lặng, hơn nữa mỗi sợi lông tơ trên người tôi đều dựng đứng cả lên.
Tôi không biết An Ninh, cũng cực kì coi thường tiểu thuyết hiện đại, bởi vì tôi luôn cảm thấy mình đoán được mỗi bước của tác giả tiểu thuyết hiện đại, thật giống loại phim thần tượng của Đài Loan, đến bây giờ thật sự đã trở thành “Phim thần tượng” rồi ấy. Thật ra sách của An Ninh không quá giống người khác, trước đó tôi đã đọc “Phong Vũ” của chị. Nếu tôi biết chị từ cuốn đó, thì đến “Huyền của Ôn Noãn” khiến tôi từ biết đến khâm phục chị, không thể nói là thích, bởi vì chị có rất nhiều cách viết tôi không thích, nhưng không thể không thừa nhận, lực tác động của chị quả thực rất sâu.
Huyền của Ôn Noãn, đọc hết cuốn sách, tôi nghĩ điều tôi thích nhất vẫn là cái tên này. Tên của một cuốn sách thường là tinh túy của cả cuốn sách đó, cũng giống như đôi mắt của loài rồng vậy. Huyền của Ôn Noãn, Chiếm Nam Huyền của Ôn Noãn…..Đúng thế, từ đầu đến cuối, cho dù thân phận của hai người họ là gì, có quan hệ thế nào, thật ra dưới tận đáy lòng, Chiếm Nam Huyền vĩnh viễn là của Ôn Noãn, cho dù người bên cạnh thay đổi như thế nào, cho dù đang ở nơi nào, cho dù không muốn vạch trần quá khứ ngọt ngào mà đẫm máu cỡ nào, trái tim bọn họ cuối cùng vẫn sẽ gặp lại nhau, bởi từ lâu nó đã không chỉ thuộc về bản thân mình nữa.
Đoán đúng mở đầu, thấy được kết cục, thậm chí có một số việc trong lòng cũng biết rõ, nhưng hai người họ trong câu chuyện cũ này, cả độc giả nữa, sớm đã có một trái tim bị thương.
Chiếm Nam Huyền
Lúc đọc được một nửa, tôi từng nói với bạn: “Chiếm Nam Huyền là nhân vật nam tôi không hiểu nhất từ trước đến nay.” Sau đó khi đọc xong, tôi lại cảm thấy Chiếm Nam Huyền cũng giống như nhiều nhân vật trong tiểu thuyết khác, một nhân vật nam đơn giản nhất.
Một chàng trai 17 tuổi bị người mình yêu nhất vứt bỏ không lí do, mười năm ấy anh sống ra sao, anh đau khổ thế nào, có ai biết không? Tôi có thể tượng tượng ra cảnh anh cô đơn đứng trước tấm kính trong phòng làm việc, lặng lẽ dõi theo chân trời xa, rồi thì thào tự hỏi:”Bao giờ em mới về?”. Anh thành lập Thiển Vũ, cố gắng kiếm tiền, giăng bẫy Ôn Noãn, từng bước đều vô cùng cao thâm, khiến người ta cảm thấy, anh yêu cô ấy sao? Hay đơn thuần chỉ là trả thù, trả thù cô gái ngây thơ ấy lúc đó vô tình. Tôi thấy Chiếm Nam Huyền từ trước tới nay chỉ có một suy nghĩ: chính là muốn Ôn Noãn trở về bên cạnh anh, vĩnh viễn không rời bỏ anh. Nói đến chỉ là vì anh quá yêu Ôn Noãn. Người đàn ông cao cao tại thượng này thật ra vô cùng tự ti, anh sợ, anh sợ Ôn Noãn sẽ lại vì người khác mà rời khỏi anh, khi không thể thay đổi bản thân được nữa, anh lựa chọn thay đổi thái độ của Ôn Noãn. Anh rất hiểu Ôn Noãn, nhưng quên phải bình tĩnh, thật ra nhiều lúc nếu có thể bình tĩnh như người lạ, rất nhiều chuyện cũng sẽ không xảy ra.
Ôn Noãn
Tôi không thích nữ chính trong “Phong Vũ” dưới ngòi bút của An Ninh lắm, “Huyền của Ôn Noãn” cũng thế, gánh nặng trên vai nữ chính quá nhiều, đều có chút tự kỉ, nhìn như cao ngạo nhưng thật ra lại chân thật đơn thuần, nói về bản chất bọn họ đều yếu đuối. Nữ chính như thế, cốt truyện như thế thật quá nặng nề, tôi luôn nghĩ, nếu nữ chính có thể cứng rắn hơn một chút, mạnh mẽ hơn một chút, hoặc là kiên định hơn một chút, tình yêu của bọn họ liệu có thể không đau khổ như thế này hay không? Thật ra tôi đã đoán được Ôn Noãn chia tay với Chiếm Nam Huyền có liên quan đến Ôn Nhu, nhưng khi chuyện hai người biến thành chuyện giữa 7 người, mọi chuyện cũng bắt đầu phức tạp. Trong tình yêu nào có cái gọi là buông tha hay thành toàn, hành động càng có vẻ vô tư, trong tình yêu càng có vẻ ích kỉ, thật ra Ôn Noãn cũng là một người rất ích kỉ, cô chưa từng nghĩ đến người khác có muốn thứ cô cho họ hay không, cũng chưa từng nghĩ trong tình yêu không phải chỉ có một mình cô, mà thứ cô vứt bỏ không phải chỉ là một món đồ vật, mà là một con người có trái tim đang đập, có tình cảm.
Cô từ bỏ là để lòng mình bình yên, cho nên bắt đầu từ giây phút ấy, quả đắng đã định trước chỉ có mình cô chịu đựng. Mà thứ vô tội nhất chính là những người bị liên lụy, thậm chí là sinh mệnh của người thân, khi tình yêu phải đeo xiềng xích như thế, nhất định phải dùng một cách thức đặc thù đến cởi bỏ.
Thật ra trong tình yêu nào có thể phân đúng sai, nhiều lúc cho là đúng vẫn luôn là đúng đấy thôi? Có rất nhiều truyện là ý trời, có lẽ trong hiện thực sẽ không vì sự kết thúc của một mối tình mà xảy ra nhiều chuyện như vậy. Thật ra Ôn Noãn và Chiếm Nam Huyền đều xem nhẹ một chuyện rất quan trọng, khi bọn họ cùng vì cái chết của cha mà đeo gánh nặng trên lưng, liệu bọn họ có nghĩ, ước nguyện ban đầu của cha hai người khi vội vã trở về là gì? Là muốn bọn họ ở bên nhau, là muốn bọn họ vui vẻ. Nhưng một người lựa chọn trốn tránh, một người lại khăng khăng giữ tự tôn. Thời gian 10 năm cũng không thể xóa nhòa tình yêu, thế trước kia sao lại có thể dễ dàng vứt bỏ như vậy? Có lẽ thật sự là thiên ý trêu ngươi, hai người rõ ràng yêu đối phương, nhưng cách yêu lại quá khác biệt, có lẽ thật sự yêu ít đi một chút, thì sẽ thoải mái hơn rất nhiều. Tình yêu của bọn họ giống như một cuộc chiến, một cuộc chiến không có kẻ thắng người thua. Rồi khi đêm khuya mộng đến mới nhận ra, thì ra tất cả mọi người đã sớm thương tích đầy mình, thì ra tất cả mọi người đều thua…..
Khi đọc cuốn sách này tôi luôn cảm thấy áp lực, giống như đang ngồi trên một chiếc tàu lượn siêu tốc, đôi khi cảm thấy mình nắm được rất nhiều, đôi khi lại cảm thấy mình đã mất đi rất nhiều. Nhưng sau khi đọc xong lại cảm thấy lòng mình càng ngày càng rõ ràng, càng ngày càng yên lặng, chắc cái này chính là cái gọi là “sau cơn mưa trời lại sáng”.
Nói thật trong câu chuyện này cặp tôi thích nhất không phải là nam nữ chính, mà là Bạc Nhất Tâm và Chu Lâm Lộ, một người là một cô gái hoàn toàn tương phản với Ôn Noãn, mỗi thành tựu của cô đều là tự mình cố gắng, cô ấy biết quý trọng hạnh phúc của mình, cô ấy cố chấp trong tình yêu, cô ấy thẳng thắn với suy nghĩ trong nội tâm của mình. Đến tận bây giờ tôi vẫn không thể nào quên cảnh cô ấy đến nhà Ôn Noãn để chỉ trích Ôn Noãn, dường như tôi có thể nhìn thấy nỗi đau trong lòng cô ấy, đối với Ôn Noãn, cô ấy cũng không biết phải làm sao, như cô đã từng nói: vừa đố kị vừa thích. Còn Chu Lâm Lộ, là playboy, anh là một playboy đích thực, là một người bạn, anh xứng đáng là một người bạn 100 điểm, nếu nói Chiếm Nam Huyền luôn gây tổn thương cho Ôn Noãn, thì Chu Lâm Lộ chính là người luôn cố hết sức ngăn chặn sự thương tổn đó, rốt cuộc anh có yêu Ôn Noãn không? Tôi nghĩ là có, chẳng qua là sau khi nhìn thấy sự kiên quyết của Ôn Noãn, anh đã khéo léo che dấu sự tồn tại đặc biệt của Ôn Noãn đối với anh mà thôi.
– Tử Tuyền Vũ Phong (Dịch: Nana Kwon)
Hạnh phúc thực ra rất gần mà cũng rất xa, trải qua một cuộc thăng trầm, bãi bể nương dâu mới tìm ra và ngời sáng.
Vì yêu quá sâu sắc nên mới ôm mối hận lại càng sâu, vì yêu quá nên mới đau khổ lo sợ mà dứt bỏ trong đau đớn. Nhà văn Lam Bạch Sắc từng chia sẻ: “Tội danh tồi tệ nhất trên thế giới này gọi là tình yêu”. Tôi luôn nghĩ rằng tình yêu thực ra không có gì sai, quan trọng là hai người yêu nhau đã chọn lựa ra sao và ngoặt sang một ngã rẽ như thế nào, có tạo nên sai lầm khiến họ hối hận về sau hay không? Chiếm Nam Huyền và Ôn Noãn trong tiểu thuyết Huyền của Ôn Noãn mà gần đây tôi đọc là hai nhân vật đưa đến cho tôi nhiều cung bậc cảm xúc nhất. Có giằng xe, có uất hận, có tức tối và cũng có hạnh phúc đến ấm lòng.
Nam Huyền 18 tuổi yêu Ôn Noãn 15 tuổi nhưng một mình ôm trái tim rỉ máu vì bị Ôn Noãn kiên quyết nói lời chia tay. Hai người họ đã yêu trọn 3 năm, từ cái lúc còn trong sáng đến vô ngần, tuổi ô mai mộng mơ và nhìn đời luôn thấy một màu hồng trong trẻo. Tình yêu đẹp làm trái tim cũng đẹp hơn tựa viên pha lê lung linh huyền ảo. Ai bảo tình yêu tuổi ô mai là tình yêu “bọ xít”, tình yêu không đậm sâu và dễ vứt bỏ? Vậy mà hai người họ vẫn ôm trọn một mối tình si, nhớ nhung, dằn vặt lẫn nhau trong tâm tưởng. Ôn Noãn đi Anh, bỏ lại Nam Huyền chịu sự cô đơn, lạnh lẽo đến tột cùng, chờ đợi cô trong tuyệt vọng, ngay cả bản thân cô cũng là tội nhân đang chịu một cực hình đau đớn có kém gì ai. Để rồi 10 năm trôi đi trong chớp mắt…
Mười năm, tuổi thanh xuân tươi đẹp của mỗi người có mấy lần 10 năm? Ai đó từng nói rằng: “Chờ đợi thực ra cũng là một niềm hạnh phúc”. Tôi nghĩ rằng nó cũng đúng nhưng không hẳn vậy, chờ đợi còn là một nỗi đau khôn tả, tựa như bản thân đã rơi trúng lưới của con nhện độc, không thể thoát ra, không thể vùng vẫy, thét đến khản giọng cũng không ai tới cứu, mỗi ngày lại bị con nhện độc đến nhấm nháp từng chút một, dày vò cho tới khi đau đớn rồi chết hẳn. Chờ đợi quá lâu cũng làm cho người ta phải tuyệt vọng, trái tim từ nóng hổi cũng dần lạnh băng, vô tình.
Yêu cô say đắm 3 năm, rồi lại chờ đợi cô trong 7 năm, tình yêu của Nam Huyền quá sâu đậm nên mối hận trong anh mới càng sâu, giằng xé vò nát trái tim anh từng ngày, từng giờ. Để rồi khi anh quyết định buông xuôi tất cả lại thấy cô trở về, trái tim lại một lần nữa dậy sóng, khao khát được có cô, khao khát tình yêu của cô. Thế rồi cứ giăng bẫy, hết bẫy này tới bẫy khác, bủa vây lấy cô, không cho cô có cơ hội chạy thoát, tham vọng thực hiện bằng được lời thề năm nào: “Anh nhất định sẽ giàu hơn Chu Lâm Lộ. Anh nhất định sẽ khiến em tự mình quay về bên anh”. Lời thề năm nào vẫn còn găm sâu trong trái tim, bên tai vẫn ù ù về tiếng thổn thức đêm ấy khó mà dứt bỏ.
Với tài trí của mình, anh làm được tất cả điều đó, khiến cô tự mình lột lớp vỏ kiên cường kia xuống mà tự nguyện thừa nhận với anh rằng: Cô yêu anh, chưa bao giờ thay đổi, trong tâm trí cô, anh mãi là Huyền của Ôn Noãn. Nhưng sự trả thù vì mối hận vẫn chưa tiêu tan, vẫn còn tiếp diễn, làm tổn thương cô, làm nhục cô để rồi ôm hận và nhận nỗi đau, vết thương cho bản thân còn nhiều hơn gấp bội. Anh nói: “Em đau hơn anh sao?”, một câu hỏi mà như lời khẳng định không thể hồi đáp. Tất cả chung quy cũng vì muốn cô yêu anh đậm sâu như anh yêu cô, quý trọng hơn cả mạng sống.
Tôi từng tìm đọc Phong vũ và Nước bắc trời nam của An Ninh, các nhân vật nữ do chị xây dựng đều mang một vỏ ốc kiến cường tưởng chừng khó mà đánh vỡ nhưng thẳm sâu bên trong nội tâm họ rất mềm yếu, luôn cần được yêu thương và chở che. Mang trong mình chút kiêu ngạo nhưng thực ra lại rất thuần khiết, không toan tính quá nhiều. Gánh nặng trên vai nữ chính có phần quá nặng, ôm quá nhiều mối hận trong quá khứ không thể quên, tự làm khổ chính mình. Tôi luôn tự hỏi nếu nữ chính có thể cứng rắn hơn một chút, mạnh mẽ hơn một chút hoặc kiên định hơn, tình yêu của họ liệu có thể không đau khổ như thế này hay không?
Ôn Noãn cũng không khác biệt, tự gồng mình đeo lên chiếc khóa bằng sắt nặng ngàn cân vì cái chết của cha, sự đau khổ của chị, sự tổn thương gây ra cho Huyền của cô. Trái tim cô thực ra rất ích kỷ, không suy nghĩ cho người cô yêu, vứt bỏ anh dễ dàng qua bao năm, ngoảnh lại mới nhận ra cái cô vứt bỏ không chỉ là tình cảm, là con người, mà là trái tim vẫn ấm áp biết nảy lên từng nhịp đập bồi hồi. Mãi sau này, khi đã biết hận mới biết trái tim yêu quá nhiều sẽ đau đớn nhường nào, vậy mà vẫn không thể lãng quên.
Cuộc chiến tình yêu giữa hai người họ cứ dai dẳng vần vũ, không có người thắng kẻ thua mà là cả hai cùng thất bại, thương tích đầy mình mới giật mình tỉnh lại biết quý trọng tương lai và hạnh phúc đang có. “Với anh, là yêu nhiều hận nhiều. Còn cô, là mười năm lưu dấu, tấc long mười năm. Nhưng may mắn thay, năm tháng không phụ lòng người, tất cả đều trọn vẹn”.
Nhìn thấy hạnh phúc viên mãn của gia đình năm người họ, viên đá trên người tôi mới được gỡ bỏ, trái tim cũng thấy bình yên phần nào. Hạnh phúc thực ra rất gần mà cũng rất xa, trải qua một cuộc thăng trầm, bãi bể nương dâu mới tìm ra và ngời sáng. Âu cũng là cái giá mà bàn tay số phận tạo nên. Không biết có phải nghiệt trái hay không? Chỉ biết quá trình đã viên mãn và đủ đầy. Vậy là thấy ấm lòng.
– Nhất Tiếu Hồng Trần
Trích dẫn Huyền của Ôn Noãn
“Lần trước vừa đi đã là bảy năm, còn lần này? Em lại định rời khỏi tôi bao lâu?”
“Ba năm mối tình đầu, bảy năm li biệt, một năm sau khi trở về nhìn anh thành đôi với người khác chỉ có thể đau khổ nhung nhớ, mất hai năm cố gắng đến bên anh, anh chiếm một nửa năm tháng trong cuộc đời cô, nhưng hóa ra trong mắt anh, người cô yêu lại là bản thân mình. Vẫn cứ như vậy đi. Đã không còn gì để nói nữa rồi.”
“Trong cái đêm tan vỡ dưới tầng nhà cô, anh từng chỉ vào mũi cô và nói, một ngày nào đó anh sẽ vượt qua Chu Lâm Lộ, một ngày nào đó anh sẽ làm cô phải trở lại bên cạnh anh, xa cách bảy năm, sau bảy năm khoảnh khắc anh nhìn thấy cô trong bữa tiệc đính hôn của mình, anh tự nói với lòng. Một ngày nào đó, anh sẽ đem tất cả những gì cô đã đổ lên người anh, trả lại cho cô không thiếu một thứ.”
“Thời gian đối với người bị thương là liều thuốc hồi phục tốt nhất, nhưng đối với những người yêu say đắm lại là độc dược chia lìa chí mạng, mười năm thế sự xoay vần, duyên phận giữa anh và cô bất tri bất giác đã tan biến hầu như không còn.”
“Anh đã thử qua cảm giác giằng xé khi yêu một người lại cảm thấy mình không thể hưởng hạnh phúc đó bao giờ chưa? Anh đã thử qua cảm giác hận một người lại giống như bị trúng độc, không thể rời đi mà chỉ có thể ở yên tại chỗ thừa nhận nỗi đau đớn thương tổn không ngừng chưa? Anh đã thử qua cảm giác sợ hãi tột độ khi nhìn thấy người mình yêu nhất đứng với người con gái khác trong giáo đường chưa? Anh có biết lúc ấy em nghĩ thế nào không? Em tự nói với chính mình, nếu anh thật sự cưới cô ấy, em sẽ đoạt lấy súng của Dương Văn Trung tự sát, anh đã muốn tra tấn em như thế, vậy em chết, em chết anh đã vừa lòng chưa?”
“Anh hy vọng em hạnh phúc, cũng sợ mình không thể cho em nhiều hạnh phúc, cho nên không ngừng làm mọi việc, tốn hết hàng vạn hàng nghìn cơ mưu, bức thiết muốn bù đắp cho em, muốn đem những thứ tốt đẹp nhất thế gian đưa tới trước mặt em…..Không phải là mê cung, cũng không phải là trò chơi, chỉ là anh không thể nói ra tâm tư của mình, mỗi lần tiếp cận là mỗi lần muốn nói với em, hạnh phúc của anh phụ thuộc vào em, chỉ khi em quý trọng anh nó mới trọn vẹn.”
“Huyền của Ôn Noãn, qua bao năm xa cách, anh có còn là Huyền của em?”
“Vĩnh viễn là Huyền của em.”