Lần cập nhật gần nhất October 1st, 2020 - 09:48 am
Được mệnh danh là “Bá tước Monte Cristo” của Trung Quốc, bộ tiểu thuyết Lang Gia Bảng của tác giả Hải Yến liên tục lọt vào top những bảng xếp hạng văn học danh giá của xứ sở gấu trúc. Năm 2007 Lang Gia Bảng được độc giả bình chọn đứng đầu thể loại Giá Không Lịch Sử, năm 2011 Lang Gia Bảng lọt top 100 tiểu thuyết ngôn tình kinh điển, đứng trên rất nhiều tác phẩm nổi tiếng khác.
Review
Lang Gia Bảng là một câu chuyện ấn tượng vô cùng, sâu sắc vô cùng. Đọc xong chỉ biết cảm thán, Hải Yến quá tài tình khi đã dựng lên bức tranh oai hùng mà đầy bi thương như thế.
Câu chuyện không tập trung vào nhi nữ tình trường mà chỉ điểm xuyết thoáng qua, như những nụ hoa rực rỡ trên cánh đồng cỏ xanh vốn đẹp đẽ sẵn. Thời đại trong Lang Gia Bảng là thời đại của khói lửa và máu. Những con người đó, anh hùng có, tiểu nhân có, đấu trí với nhau để phân thắng bại. Và một ngôi sao sáng chói xuất hiện giữa đêm đen mịt mù. Ngôi sao ấy, cùng những ngôi sao khác bên cạnh, tạo nên bức họa tuyệt đẹp không thể rời mắt.
Được khắc họa rõ nét trong bức tranh đó…
…Là một quận chúa mạnh mẽ kiên cường, luôn sẵn lòng giúp đỡ ca ca của nàng rửa sạch oan khuất. Nàng vì ca ca mà làm mọi việc, không trách móc, không vặn hỏi, chỉ âm thầm ủng hộ. Dù người đó không còn là Lâm Thù nữa, với nàng, đó mãi là Lâm Thù ca ca, Lâm Thù ca ca của nàng, của thời thơ ấu vô tư vô lo. Tình yêu của nàng với gã tướng trong quân Xích Diễm bị vu oan khi xưa cũng thật cảm động. May mắn thay, với sự giúp đỡ của ca ca, họ đã không bỏ lỡ nhau.
…Là một vị vương gia ương bướng, thẳng thắn, không bao giờ dây vào tranh chấp triều chính. Chỉ từ sau khi gặp vị kỳ lân tài tử, hắn mới quyết tâm làm mọi việc để lật lại án oan năm nào. Hắn mất đi người ca ca tài giỏi mà mình luôn kính trọng chỉ vì hoàng đế lạnh lùng vô tình ngày đó. Hắn mất đi người bạn chí cốt, vị thiếu soái hào quang ngời ngời, người đã vì hắn, vì Xích Diễm quân mà trở thành kỳ lân tài tử phóng khoáng ôn nhuận như ngọc nhưng yếu ớt, chịu bao đau đớn, thương tổn.
…Là một cậu bé bị tổn thương não, trở nên vô cùng đơn thuần. Có sức tập trung mạnh mẽ, cậu bé trở thành một kỳ tài võ học. Dù nói được hai chữ một lúc thôi, cậu bé có sự lắng nghe thấu hiểu. Tâm tình luôn vui vẻ và trái tim trong trẻo như nước khiến người khác luôn cảm thấy dễ chịu.
…Là vị thống lĩnh cấm quân cương trực, sẵn sàng hy sinh vì huynh đệ của mình. Vị thống lĩnh ấy không phải là dạng mưu mô mà luôn thẳng thắn, lo nghĩ cho người khác. Nếu không có hắn, cả bàn cờ này của Mai Trường Tô không thể nào thực hiện được.
…Là một vị thiếu gia mang danh phận con của hai nhà Tạ – Trác, vốn là người hào sảng, yêu đời, lại bị cuốn vào cuộc chiến ngôi vị, bị lợi dụng để đạt được âm mưu. Tâm tình dần dần đổi thay, vị thiếu gia theo em gái sang Đại Sở thăm cha ruột thật sự. Nhưng với hắn, gia đình vẫn là gia đình, huynh đệ mãi là huynh đệ, dù có những thứ không bao giờ có thể quay lại nữa.
…Là một vị công tử nhà Ngôn hầu, bề ngoài phong lưu, đào hoa, nhưng lại có sự nhạy cảm, quyết đoán và trí thông minh không thể coi thường. Đây là người luôn đối xử với huynh đệ mình như cũ dù đã xảy ra bao sóng gió tai ương.
…Là một vị thiếu gia khác, vốn được nuôi như cậu ấm, không hiểu biết nhiều về bên ngoài. Nhưng khi gia môn gặp đại nạn, là hắn một mình đứng lên chỉnh đốn mọi việc, bảo vệ mẫu thân, an ủi đệ đệ. Con người, khi rơi vào thảm kịch, sẽ học được cách trưởng thành rất nhanh.
…Là một cô gái người Hoạt tộc, làm kỹ nữ ở Diệu Âm phường nhưng thực chất là gián điệp trà trộn. Nàng đem trái tim gửi gắm cho vị tông chủ kia từ lâu. Nhưng vô tình hay hữu ý, nàng đều bị từ chối. Nàng không hề nản lòng mà tiếp tục nghe theo con tim mình. Sự kiên trì của nàng thật khiến người khác phải xót xa.
…Là một Huyền Kính sứ, đứng giữa sư phụ và phu quân, đã lựa chọn vị phu quân nàng hết lòng yêu thương. Sư phụ nàng lừa gạt nàng, súyt hại chết phu quân của nàng, khiến lòng nàng nguội lạnh. Dù mang sứ mệnh phục mệnh hoàng đế trong bí mật, lạnh lẽo và nhẫn tâm, nàng vẫn chỉ là nữ nhân có trái tim mềm yếu. Thật hạnh phúc khi thấy nàng vẫn chân thành yêu và ở bên cạnh hắn dù phu quân nàng trúng độc không thể nói nhiều, hình dáng cũng hơi đổi khác. Đó là một dạng hạnh phúc giản đơn ai cũng hằng ước muốn.
…Là một tiểu vương gia mạnh mẽ và có chút bốc đồng, tính tình đôi lúc trẻ con nhưng đôi lúc tỏ ra rất trưởng thành. Hắn luôn muốn bảo vệ tỷ tỷ mình, bảo vệ những người thân yêu của mình. Hắn sẵn sàng đánh kẻ suýt làm nhục tỷ tỷ mình đến chết. Hắn là người bằng hữu tốt. Và Mục phủ Vân Nam còn giúp đỡ chứa chấp Niếp Đạc cùng Vệ Tranh bất chấp hiểm nguy.
…Là vị thần y Mông Cổ, thiếu các chủ Lang Gia các, người duy nhất có thể mắng Mai Trường Tô khi chàng bỏ mặc sức khỏe của mình. Hắn cũng là người hay đùa giỡn Phi Lưu nhất. Bề ngoài phong lưu, trêu hoa ghẹo nguyệt nhưng thực tế là người rất sâu sắc.
Bọn họ, Nghê Hoàng, Tĩnh vương Tiêu Cảnh Diễm, Phi Lưu, Mông Chí, Tiêu Cảnh Duệ, Ngôn Dự Tân, Tạ Bật, Cung Vũ, Hạ Đông, Mục Thanh, Lận Thần, hay những thân tín như Chân Bình, Lê Cương, và mối nghiệt duyên của Đồng Lộ và Tuyền Nương đều có liên quan đến một người. Người đó là nỗi đau của quá khứ, là bí mật của hiện tại, và là niềm tiếc thương của tương lai.
Chàng là Lâm Thù, thiếu soái oai phong lẫm liệt, hào khí ngút trời của quân Xích Diễm. Chàng là ánh sáng chói lòa, là niềm tự hào của quân sĩ Đại Lương.
Chàng là Mai Trường Tô, Mai lang Giang Tả, tông chủ Giang Tả minh làm chủ 14 châu Giang Tả. Bằng hữu bốn phương nhiều không kể xiết, uy tín giang hồ cao ngút ngàn.
Chàng là Tô Triết, vị kỳ lân tài tử nổi danh “có chàng là có cả thiên hạ”. Chàng là Tô tiên sinh lãnh đạm, phong thế tựa ngọc, tâm cơ sâu không thấy đáy. Các sự việc tưởng chừng như trùng hợp hay là “ý trời” thực ra là do một tay chàng sắp đặt.
Trong những năm đầu đời, chàng vượt lên mọi thứ, dùng tài năng khiến mọi người kinh diễm, thần phục. Chỉ trong một thời gian ngắn ngủi, chàng vĩnh viễn không còn có thể trở thành Tiểu Thù được nữa. Những đau khổ ngày ấy, mọi điều chàng phải chịu đựng, khiến người ta chỉ biết sững sờ đau xót.
Nhìn quân sĩ vì mình mà đổ máu. Nhìn phụ thân bị hàm oan. Nhìn người chàng yêu quý lần lượt bỏ mạng. Nhìn gia tộc lụi bại. Bản thân còn trúng độc hỏa hàn. Từ một người kiêu ngạo ngang tàng, một thân võ công cao cường, lại không sợ lạnh, Mai Trường Tô trở thành ốm yếu, bị lạnh là sốt, ho khụ khụ suốt ngày. Chàng, không còn là Lâm Thù chói mắt của ngày xưa nữa. Nhưng bản tính của chàng không thay đổi. Vì muốn thực hiện mưu đồ của mình, chàng sử dụng cách giải độc hoàn toàn, lột da rút xương, giúp chàng có thể nói bình thường. Đổi lại, dung mạo thay đổi, tuổi thọ rút ngắn, bệnh tật triền miên. Chính bản thân chàng hẳn cũng nhận ra rằng không còn cách nào khác.
Dùng mấy năm trời gây dựng cơ sở và sắp đặt ổn thỏa, Mai Trường Tô sử dụng Lang Gia các tung tin đồn rồi bước vào cuộc chiến tranh giành quyền lực. Chàng chưa từng ngơi nghỉ. Đầu óc chưa bao giờ thực sự thoải mái để thư giãn. Chàng vướng bận quá nhiều thứ, dồn tâm huyết cả đời chàng để làm quá nhiều việc. Tìm lại trong sạch cho vong linh quân Xích Diễm và những người bị đổ oan, bảo vệ những người chàng yêu quý, và bảo vệ bách tính nhân dân. Chàng đối xử với mọi người đều rất hợp tình hợp lý. Chàng còn cố gắng lo cho hạnh phúc của Nghê Hoàng và Niếp Đạc, Niếp Phong và Hạ Đông… Còn Cung Vũ, là chàng không hiểu phong tình hay đã quá hiểu phong tình? Chắc ai cũng có câu trả lời. Là chàng hiểu rằng mình không xứng đáng, với một thân bệnh tật như thế. Đôi lúc tôi tự hỏi không biết trong đầu chàng có gì nữa. Tại sao lại có thể thông minh như thế? Tại sao lại có thể bỏ mặc bản thân để lo cho người khác như vậy? Song, đó mới là tính cách của chàng, đó mới là nhân phẩm Lâm Thù được người người ngưỡng mộ.
Sự thông minh của chàng thì thật sự không có lời nào diễn tả hết được. Từng nước đi trên bàn cờ đã được sắp sẵn ấy đều gây kinh ngạc. Cho dù đôi lúc có những biến cố bất ngờ, Mai Trường Tô luôn ngẫm ra nước đi khác để hóa giải. Với trí tuệ hơn người, có cảm giác rằng chàng biết thuật tiên tri, có thể tiên đoán mọi thứ vậy. Không có ai biết được toàn bộ các sự việc bị chàng thao túng (trừ người đọc). Nếu họ biết được, lại rõ về thân phận thật sự, hẳn họ sẽ nhìn chàng đầy kinh sợ chứ không còn đơn thuần ngạc nhiên nữa. Những người bên cạnh chàng đóng vai trò rất lớn trong việc dẫn Tĩnh vương lên ngôi Thái tử. Nhưng không phủ nhận rằng, thiếu đi tài hoa của nam nhân ấy, điều này mãi mãi là viển vông.
Quá khứ tàn nhẫn bị phủi bụi thời gian ấy không khỏi khiến tôi chạnh lòng. Bảy vạn người đổ máu vì âm mưu đế vương. Bảy vạn vong linh bị oan khuất. Đưa bí mật sâu kín đó ra ánh sáng, chàng chỉ lãnh đạm, bình thản. Kỳ thực, mỗi lần nhớ lại sự việc đó là một lần tim chàng như bị khoét ra. Chỉ là, cuối cùng, chàng đã làm được. Chàng đã báo thù rửa hận cho vong linh người đã khuất nơi suối vàng. Chàng đã trả lại sự trong sạch cho bản thân, gia đình, các chiến sĩ… Chàng đã đảm bảo được rằng bách tính sẽ no ấm, giặc Đại Du không thể tiến vào lãnh thổ, quan lại liêm chính, cương trực và một hoàng đế tương lai mẫu mực. Chàng lo chu toàn cho hạnh phúc và sự an toàn của từng người chàng quan tâm nhất. Có một điều tôi nhận ra ở chàng, là bản thân chàng chưa bao giờ rơi nước mắt vì bất cứ việc gì. Họa khi đỏ hoe viền mắt hay quá đau buồn mà sinh bệnh. Mai Trường Tô biết cách ngăn nước mắt, vì chàng biết, nước mắt chẳng làm được gì ngoài việc thể hiện sự yếu đuối của bản thân cho người khác. Chàng không làm được, chàng còn phải mạnh mẽ. Chàng phải trở thành điểm tựa của người khác. Ngoài chàng ra, không ai có thể tạo thành thay đổi.
Chàng, dù là Mai Trường Tô, là Lâm Thù, hay là Tô Triết, luôn là con người đáng khâm phục, cả tài trí lẫn nhân phẩm.
Sự ra đi của chàng là điều được báo trước. Chàng đến thành Kim Lăng năm đó. Chàng rời thành Kim Lăng năm ấy. Khi chàng rời đi, chẳng ai có thể tưởng tượng rằng, nam nhân đó đã mãi mãi không thể quay lại nữa. Một lần đi là cho mãi mãi…
Cái chết của chàng không được miêu tả kỹ càng, mà là gián tiếp qua việc Tiêu Cảnh Diễm viết tên của các tử sĩ. Và hắn đã khóc rất to khi viết đến cái tên cuối cùng. “Cảnh Diễm, đừng sợ…”, sẽ không còn ai nói với hắn như vậy nữa, sẽ không còn người ca ca ở bên hắn, một mực bảo vệ hắn nữa.
Mai Trường Tô đã ra đi sau khi chàng thực hiện xong trách nhiệm của mình, chỉ huy tướng sĩ Xích Diễm quân chiến đấu lại Đại Du, bảo vệ quốc thổ.
Tiêu Cảnh Diễm khóc. Không biết nước mắt tôi cũng đã rơi từ khi nào. Cảm giác thất lạc tràn ngập toàn thân. Lâu lắm rồi tôi mới khóc vì một nhân vật trong truyện. Khóc, không phải là vì nữ chính nào đó bị phụ bạc rồi chết, không phải cặp đôi nào ngược thân ngược tâm hành hạ nhau, mà là vì luyến tiếc một nam nhân tài hoa bạc mệnh. Mai Trường Tô, sau những gì đã xảy ra đó, xứng đáng được người khác rơi nước mắt vì mình.
Kết chuyện không nói quá nhiều về cuộc sống của những nhân vật còn lại. Người đọc chỉ tự hiểu rằng, sóng gió đã qua, mỗi người đều có hạnh phúc riêng. Về phần Đình Sinh, như Mai Trường Tô đã lo ngại khi đó, tôi cũng bắt đầu có nghi ngờ. Sau câu nói của Cao Trạm, tôi lại càng khẳng định rằng, gió tanh mưa máu chưa bao giờ kết thúc nơi cung cấm. Đình Sinh trong tương lai khả năng rất lớn sẽ cướp ngôi đoạt vị. Nếu Kỳ vương không bị vu hại mà thành công lên ngôi, Đình Sinh nhiều khả năng đã thành Thái tử tương lai. Nhưng từ “nếu” không bao giờ có thể xảy ra. Liệu Đình Sinh tương lai có biến nó thành sự thật không, quả thật rất khó nói. Còn phụ thuộc vào nhiều yếu tố khác nữa.
Và tôi cũng rất tò mò về nhân vật Kỳ vương. Nếu còn sống, ắt hẳn hắn sẽ là một Thái tử tốt, một hoàng đế tài ba.
Lang Gia Bảng ấy, là một bản hùng ca về cuộc đời ghi danh sử sách của Mai Trường Tô, và là niềm tiếc thương với con người đã hy sinh nhiều như vậy. Trong Lang Gia Bảng, nhân vật nữ rất ít, nhưng không hề tạo nên một câu chuyện đam mỹ. Trong truyện, tình thân, tình huynh đệ, tình bằng hữu đã trở thành viên ngọc tinh khiết và là cốt lõi của mọi việc.
Tóm tắt
Đây là những gì mình biết và nhớ được về hai nhân vật này qua bộ tiểu thuyết “Lang Gia Bảng” của tác giả Hải Yến. Hồi đọc mình phải đọc QT vì lúc đó chưa có bản Việt, do đó có thể có một số chi tiết không thực sự chuẩn xác, mong mọi người thông cảm. Hãy coi như đây là một bài tự hớn của mình vì mình quá kết Tĩnh vương và Mai Trường Tô đi.
“Lang Gia Bảng” khá dài, kể nhiều về quá trình trả thù của Mai trường Tô nhưng đọc kĩ thì vẫn thấy cái gọi là “tình nghĩa thiên thu” trong đó thực sự rất động lòng người. Hệ thống nhân vật cực khủng, chủ yếu là dây mơ rễ má từ các vụ án, còn xoay quanh Mai Trường Tô và Tĩnh vương thì cũng không nhiều lắm. Trong post này mình có giới thiệu nội dung truyện và vài nhân vật cực kì liên quan đến cốt truyện và hai nam chính kể trên, chủ yếu là để cho mọi người dễ hiểu. Sẽ hơi dài dòng!
Trước hết là về thân thế của Tĩnh vương. Tên đầy đủ là Tiêu Cảnh Diễm, là hoàng tử thứ bảy của Đại Lương quốc. Cha là Hoàng đế Đại Lương, mẹ là Tĩnh phi (sau là Tĩnh quý phi). Trước khi vào cung, Tĩnh phi mang thân phận dân nữ nên Tiêu Cảnh Diễm không được coi trọng như các hoàng tử khác. Về sau, vì mâu thuẫn trong việc xử vụ án oan của Nguyên soái Xích Diễm quân Lâm Tiếp mà hắn càng bị vua cha ghẻ lạnh.
Tiêu Cảnh Diễm có nhiều anh chị em, trong đó, “Lang Gia Bảng” nhắc nhiều hơn cả tới Kỷ vương Tiêu Cảnh Vũ, Thái tử Tiêu Cảnh Tuyên, Dự vương Tiêu Cảnh Hoàn, Thiếu soái Xích Diễm quân Lâm Thù.
– Kỳ vương Tiêu Cảnh Vũ là con trai trưởng của Lương đế, mẹ là Thuần phi. Kỳ vương cùng Nguyên soái Lâm Tiếp và Thiếu soái Lâm Thù lãnh đạo quân Xích Diễm bảo vệ bờ cõi Đại Lương, đặc biệt là trước sự xâm lược của quân Bắc Yến. Sau khi đánh bại quân Bắc Yến trở về, cũng trùng vào thời điểm Tĩnh vương đi làm sứ giả phương Bắc, Kỳ vương và Lâm Tiếp bị bè phái đối lập trong triều đình là Ninh quốc hầu Tạ Ngọc và Thủ tuân Hạ Giang cấu kết vu cho tội mưu phản. Kỷ vương cùng toàn bộ gia quyến và Lâm gia bị xử tử, 7 vạn quân Xích Diễm đánh trận mỏi mệt không đủ sức chống đỡ, đồng loạt bị hành quyết đẫm máu trên đỉnh núi Mai Lĩnh. Tuy rằng cả nhà bị xử tử nhưng Kỳ vương phi vốn thông minh, lén đưa ra khỏi cung một đứa trẻ tên Đình Sinh nhằm lưu lại cốt nhục cuối cùng của Kỳ vương. Vụ thảm sát kết thúc, Tĩnh vương tìm được Đình Sinh, biết đó là cháu mình nhưng không thể công khai cứu giúp, buộc phải để Đình Sinh sống trong Dịch U Đình lao động khổ sai để che giấu thân phận.
– Thái tử Tiêu Cảnh Tuyên là con trai thứ hai của Lương đế, mẹ là Việt quý phi rất được Lương đế sủng ái nên sinh thói kiêu kì ngạo mạn. Về sau, vì Việt quý phi âm mưu dùng mị dược hãm hại Nghê Hoàng quận chúa, Thái tử ăn chơi sa đọa phát ngôn bất cẩn nên cả hai mẹ con đều bị phế tước vị.
– Dự vương Tiêu Cảnh Hoàn là con trai thứ tư của Lương đế, mẹ là Tương tần đã mất sớm, được Hoàng hậu nuôi nấng. Trong cung không ai là không biết Dự vương là Thất châu Thân vương duy nhất có khả năng cạnh tranh ngai vàng với Đông cung Thái tử. Ở những chương gần cuối, Thái tử bị lật đổ, Tĩnh vương từ Quận vương được phong Ngũ châu Thân vương, địa vị ngày càng tăng, được Lương đế yêu quý, Dự vương vì ganh ghét Tĩnh vương và lo sợ sự trả thù của Tĩnh vương đối với Hoàng hậu nên tiến hành làm phản. Vụ làm phản bị Tĩnh vương, Mai Trường Tô và Cấm quân Đại thống lĩnh Mông Chí phát hiện. Làm phản bất thành, Dự vương bị xử tử.
– Thiếu soái Xích Diễm quân Lâm Thù chỉ là em họ của Tĩnh vương, cha là Nguyên soái Xích Diễm quân Lâm Tiếp, mẹ là Trưởng công chúa Tấn Dương – em gái Lương đế => Lâm Thù là em họ đằng nội của Kỷ vương, Thái tử, Dự vương và Tĩnh vương, kém Tĩnh vương 1 tuổi. Tính tình nóng lạnh thất thường, được cái thông minh nhưng nghịch như quỷ sứ. Chơi thân với Tĩnh vương. Lâm Thù và Tiêu Cảnh Diễm vốn là anh em họ nhưng coi nhau như bằng hữu, “lưng tựa lưng cùng nhau giết giặc”. Lâm Thù thường nghĩ ra lắm chiêu trò khiến Lâm soái tức giận, những lần như thế Tiêu Cảnh Diễm thường đứng ra bao che, nhận lỗi về mình nhưng chẳng bao giờ qua mắt được Lâm soái, và Lâm Thù vẫn chịu đòn như thường -_-
Bước đầu trận chiến tranh giành ngai vị chỉ xoay quanh Thái tử và Dự vương. Tĩnh vương vốn ghét âm mưu thủ đoạn, lại ý thức được thân phận của mình kém thế so với các hoàng tử khác nên luôn giữ mình tránh xa triều chính. Thời chiến hắn thống lĩnh quân đội dẹp yên biên cương, thời bình chuyên tâm huấn luyện quân đội và đi làm sứ giả. Tiêu Cảnh Diễm có tài quân sự, lập được nhiều chiến công nhưng luôn bị Lương đế từ chối công nhận. Đối với sự ghẻ lạnh của vua cha, hắn dần tập được thói quen không để tâm.
Cái chết của Kỳ vương và Lâm Thù kéo cuộc đời vốn phẳng lặng của Tiêu Cảnh Diễm sang một bước ngoặt lớn. Với sự thấu hiểu nhân cách của người anh trai cả và bằng hữu sát cánh bên nhau gần 20 năm, cộng thêm bản tính cương nghị của mình, Tiêu Cảnh Diễm quyết tâm tìm ra sự thật đằng sau bản án oan, đòi lại công bằng cho bảy vạn quân Xích Diễm chết vô nghĩa trên đỉnh núi Mai Lĩnh. Tuy nhiên, người tuyên án không ai khác chính là Lương đế. Lương đế tính vốn đa nghi, lại không chịu được việc phải nhận sai lầm nên càng ghét bỏ Tĩnh vương khi hắn luôn muốn lật lại bản án.
———-
Lang Gia các – được coi là “thần bí nhất, cũng là công khai nhất” – vốn là khu ăn chơi tiêu tiền chặt chém không nương tay, chủ yếu bằng việc “bán đáp án”, một năm lại thu về tiền bạc không đếm xuể (trong khi các câu trả lời đều vô thưởng vô phạt chả khác gì phường lừa đảo -_-). Nhưng cũng chính vì “ăn tiền thiên hạ” nhiều quá nên Lang Gia các chủ hằng năm lại “khuyến mại” cho thiên hạ mấy bảng danh sách vô cùng “hot”: “Thập đại cao thủ”, Thập đại phú hào”, “Thập đại bang phái”, “Thập đại mỹ nhân”, “Thập đại công tử”.
———-
12 năm sau vụ thảm sát Mai Lĩnh, ở Lang Châu xuất hiện “Kỳ lân tài tử” Mai Trường Tô, cũng chính là thân phận mới của Lâm Thù. Lâm Thù ngày đó được đẩy vào hố tuyết nên mới thoát chết, tuy nhiên y lại trúng phải “Hỏa hàn chi độc” đứng đầu thiên hạ. Độc này có 2 cách chữa:
– Chữa không triệt để: tuổi thọ sẽ có hi vọng kéo dài nhưng phải mang trên mình một thân lông lá như động vật, cũng không thể phát âm nói chuyện như người bình thường.
– Chữa triệt để: phải lột da cạo xương, làm thay đổi ngoại hình nhưng trông cũng không tệ như cách trên, lại có thể nói năng bình thường, tuy nhiên tuổi thọ cố lắm cũng không qua được 40 và lúc sống lúc nào cũng mang bệnh sợ lạnh.
Lâm Thù vì muốn trả thù, cần có ngoại hình và giọng nói nên đã chọn cách 2. Y may mắn gặp được Lận Thần – con trai của Lang Gia các chủ – y thuật cao minh, đã giúp y giải độc, lại “phẫu thuật thẩm mĩ” thay đổi hoàn toàn diễn mạo (đến nốt ruồi cũng bay sạch), cũng được coi là tương đối đẹp đủ để vào “Lang Gia Công tử bảng” (dù theo như Tiêu Cảnh Duệ – em họ đằng nội của Tĩnh vương, đứng thứ 2 “Lang Gia Công tử bảng” – thì ngoại hình của Mai Trường Tô đâu đến nỗi đứng đầu :v)
Lâm Thù trở thành Mai Trường Tô, lập ra Giang Tả Minh, trở thành Tông chủ Giang Tả Minh chi phối quyền lực khắp 14 châu Giang Tả, cả triều đình lẫn các bang phái khác trên giang hồ đều kiêng kị. Mai Trường Tô đứng đầu bảng “Thập đại công tử”, Giang Tả Minh lại đứng đầu “Thập đại bang phái”. Lang Gia các chủ phán y chính là “Kỳ lân tài tử”, có Kỳ lân tài tử sẽ có được thiên hạ. Mai Trường Tô quay lại Kim Lăng sau 12 năm, dùng mưu trí nắm trong tay nhiều cao thủ, lao vào cuộc chiến tranh giành ngai vàng giữa Thái tử và Dự vương, luôn khéo léo đưa đẩy để cả hai đều không biết y chọn ai, nhưng thực chất Mai Trường Tô đã chủ động bí mật về phe Tĩnh vương. Thân phận thật của y dần hé lộ với một số người, đầu tiên là Cấm quân Đại thống lĩnh Mông Chí – người anh em vào sinh ra tử với Mai Trường Tô và Tiêu Cảnh Diễm – do Mai Trường Tô chủ động tìm gặp sau 12 năm để phối hợp trả thù, sau đó là Nghê Hoàng quận chúa – người con gái trước kia đã đính hôn với Lâm Thù nhưng sau này lại yêu tướng dưới quyền của Lâm Thù tên Niếp Đạc, rồi đến Tĩnh phi và vài tướng lĩnh Xích Diễm may mắn sống sót. Duy chỉ có Tiêu Cảnh Diễm là hoàn toàn không hay biết mình cộng tác với Mai Trường Tô, cũng chính là cộng tác với Lâm Thù.
Thời gian đầu Tĩnh vương có nghe theo mọi phân tích của Mai Trường Tô nhưng thái độ thì không hoàn toàn phối hợp, vì hắn vốn khinh thường những kẻ toan tính. Về sau, nghĩ đến việc trả thù và không muốn ngai vàng rơi vào tay những hoàng tử đức hạnh kém cỏi như Thái tử và Dự vương, lại thêm việc Mai Trường Tô nghĩ ra kế sách giúp đưa Đình Sinh thoát khỏi Dịch U Đình, đường đường chính chính sống trong phủ Tĩnh vương, Tĩnh vương chấp nhận hợp tác.
Mai Trường Tô bẻ dần từng móng vuốt của Thái tử và Dự vương, lật đổ âm mưu của Việt quý phi làm cả hai mẹ con Thái tử bị thất sủng, sau lại đánh đổ hoàn toàn Thái tử, dụ Tạ Ngọc và Hạ Giang ra mặt, tâng bốc công lao của Tĩnh vương, khiến Dự vương tiến hành mưu phản rồi bị giết. Tĩnh vương lên ngôi Thái tử.
Mai Trường Tô thỉnh thoảng trong lúc quá suy nghĩ vẫn hay để lộ một số biểu hiện của Lâm Thù: vân vê góc chăn lúc tập trung suy nghĩ, gọi tên thật của Tĩnh vương (“Cảnh Diễm… đừng sợ…”) trong một lần phát bệnh nằm trên giường của Tĩnh vương, biết tên cúng cơm của Tĩnh vương là “trâu” (hắn chỉ uống nước chứ không thích uống trà) trong khi điều này có vài ba người biết. Mai Trường Tô đến phủ Tĩnh vương, đụng vào bộ cung tên của Lâm Thù ngày trước làm Tĩnh vương nổi giận. Tướng lĩnh dưới quyền của Tĩnh vương đắc tôi, mà tội này lại giống hệt tội của Lâm Thù ngày trước, cách xử lí của Mai Trường Tô cũng giống với Lâm soái. Tĩnh vương có nuôi một con chiến sói ngày trước theo cả hắn lẫn Lâm Thù, trong một buổi đi săn nó vồ lấy Mai Trường Tô liếm láp đầy mặt rồi kể từ hôm đó lúc nào cũng lại gần Mai Trường Tô… Tĩnh vương nhiều lần có cảm giác kỳ lạ khi ở bên Mai Trường Tô, nghĩ đến việc Mai Trường Tô là Lâm Thù nhưng luôn hi vọng rồi lại tự dập tắt.
Tĩnh phi trước khi vào cung là một nữ y, trên đường gặp nạn được Lâm soái cứu giúp, mang ơn cả Lâm gia. Bà gặp Mai Trường Tô, nhận ra Lâm Thù, lại phát hiện bệnh tình nghiêm trọng do Hỏa hàn chi độc gây nên. Lâm Thù vốn được coi là “hỏa nhân” (vì hay cáu bẳn và không hề sợ lạnh), Mai Trường Tô lại luôn kè kè áo ấm và than sưởi. Tĩnh vương thấy mẹ biết Mai Trường Tô với danh nghĩa là “cố nhân”, liền hỏi hai người tên phụ thân của Mai Trường Tô là gì. Lâm soái ngày trước có một biệt danh chỉ vài người biết, trong đó không có Tiêu Cảnh Diễm, mà cả Tĩnh phi lẫn Mai Trường Tô đều nói ra cái biệt danh này, Tĩnh vương hoàn toàn quên đi suy nghĩ Mai Trường Tô và Lâm Thù là một.
Tĩnh vương được phong Đông cung Thái tử, danh tính thực sự của Mai Trường Tô cũng lộ ra trong một lần Tĩnh vương tán gẫu với các tướng dưới quyền về việc đặt biệt danh -_- Tĩnh vương xâu chuỗi mọi chuyện, khẳng định chắc chắn Mai Trường Tô chính là Lâm Thù, hắn lao đến nhà Mai Trường Tô nhưng không dám vào, rồi lại đến cung Tĩnh quý phi hỏi về bệnh tật của Mai Trường Tô, nhận ra bí mật này đã không ít người biết và hắn có vẻ là người biết sau cùng.
Tĩnh vương được phong Thái tử, Mai Trường Tô cáo bệnh ở nhà không đến; Tĩnh vương lấy Lưu tiểu thư làm Thái tử phi, Mai Trường Tô đem quà đến chúc mừng. Buổi chúc mừng này cũng là ngày mọi chuyện sáng tỏ. Tĩnh vương và Mai Trường Tô rơi vào bế tắc, tránh mặt nhau, gặp nhau cũng chỉ bàn chính sự.
Một lát lặng im sau, Mai Trường Tô giương mắt lên, tầm mắt cùng Cảnh Diễm ngay mặt đụng vào nhau.
Trong nháy mắt đó, hai người đều cảm thấy thống khổ cực độ, hơn nữa đồng thời cũng cảm giác được đối phương trong lòng thống khổ.
Tiêu Cảnh Diễm muốn sau khi vụ án kết thúc Mai Trường Tô sẽ trở lại làm Lâm Thù nhưng bị từ chối. Án oan được giải, Mai Trường Tô lên kế hoạch rời xa Kim Lăng để dưỡng bệnh nhưng chưa kịp đi thì Bắc Yến đem quân đánh Đại Lương. Đại Lương mất đi quân Xích Diễm, còn lại quân đội không thiện chiến, tướng sĩ thiếu kinh nghiệm, buộc phải dùng đến các tướng lĩnh còn sống sót sau vụ thảm sát hiện đang quy ẩn. Niếp Đạc tìm ra một loại thuốc phục hồi sức khỏe cho Mai Trường Tô nhưng chỉ kéo dài được ba tháng. Mai Trường Tô xin Tiêu Cảnh Diễm cho mình ra trận để hoàn thành tâm nguyện của Lâm Thù với danh nghĩa Thiếu soái quân Xích Diễm, hoàn toàn đánh tan Bắc Yến. Y nhìn lại đế đô Kim Lăng lần cuối rồi phi ngựa thẳng ra chiến trường.
Đại Lương thắng trận. Lương đế mắc bệnh qua đời. Tiêu Cảnh Diễm lên ngôi Hoàng đế, ngồi trong phòng chép tên các tướng sĩ hi sinh trong trận Bắc Yến. Lần nào chép đến cái tên kia, hắn đều dừng lại khóc đến mức Hoàng hậu cũng không thể dỗ nổi.