Lần cập nhật gần nhất January 3rd, 2023 - 08:56 am
Phù Đồ Duyên viết về câu chuyện tình yêu giữa chàng thái giám Tiêu Đạc, chưởng quản Đông Xưởng, dưới một người trên vạn người và nàng tài nhân Âm Lâu bé nhỏ, vốn phải tuẫn táng theo Tiên Hoàng. Bộ truyện không chỉ tập trung phát triển tuyến tình cảm của cặp đôi nam nữ chính mà còn viết về việc tranh giành quyền lực trong triều đình.
Review Phù Đồ Duyên
Sau chông gai, những bông hoa đẹp nhất sẽ nở ở cuối con đường
Xã hội phong kiến Trung Quốc kéo dài hơn 2000 năm từ thời Chiến Quốc đến cuối nhà Thanh, hậu cung và thái giám là nét đặc trưng của xã hội phong kiến. Sau khi nhà Chu có hậu cung, nữ tử kéo đến thế giới nhỏ bé kia càng ngày càng nhiều, ngoại trừ phi tần ra, còn có vô số cung nữ. Để thỏa mãn dục vọng ích kỷ của bản thân, đảm bảo dòng máu của con cháu trong sạch, duy trì uy quyền của Hoàng Đế, các Hoàng Đế không cho phép đàn ông trưởng thành xuất hiện trong hậu cung, vì vậy xuất hiện thái giám.
Tranh giành sủng ái luôn là điều không thể thiếu trong chốn hậu cung, lịch sử chốn hậu cung là lịch sử đầy máu và nước mắt của các cung nữ. Không cần phải nói, những phi tần giành chiến thắng trong cuộc chiến cung đình, những phi tần thất bại trong cuộc chiến này đều sẽ có số phận đau khổ của riêng mình. Ngoài bọn họ ra, còn có một đám phi tần sống trong cung, hoặc là bởi vì tính tình không muốn tranh sủng, hoặc là bởi vì thân phận quá thấp không dán tranh đoạt, hoặc là bởi vì mới vào cung không có tư cách chiến đấu. Họ có thể có những danh hiệu đáng ghen tị, và bề ngoài có thể trông hào nhoáng, nhưng thực ra họ đều có những nỗi đau không thể nói thành lời của riêng mình.
Hoạn quan hay thường gọi là thái giám là những tồn tại rất đặc biệt trong hậu cung, phần lớn đều có địa vị thấp kém, số phận bất hạnh, nhưng cũng có một số ít dựa vào tài năng của mình mà được chủ nhân tán thưởng, từng bước thăng tiến. thậm chí đến mức dưới một người trên vạn người, tình trạng này phổ biến hơn vào thời nhà Minh. Lý do chính là Hoàng Đế nhà Minh đã trao cho họ nhiều quyền lực hơn, chẳng hạn như việc thành lập Đông Xưởng.
Đông Xưởng là cơ quan giám sát đặc quyền và cơ quan mật vụ trong triều đại nhà Minh. Nói một cách đơn giản, họ là cơ quan đặc quyền chuyên giám sát, điều tra, đàn áp và bắt giữ các văn võ bá quan cho Hoàng Đế. Họ là “tai mắt” và “tay sai” của Hoàng Đế. Thủ lĩnh của Đông Xưởng được gọi là đốc chủ, thái giám chưởng ấn Đông Xưởng.
“Phù Đồ Tháp” kể về một câu chuyện như vậy, khi đốc chủ Đông Xưởng, người có khả năng hô phong hoán vũ chốn cung đình, gặp một vị nương nương không nơi nương tựa, không được sủng ái.
“Phù Đồ Tháp” là bộ truyện ngôn tình được viết bởi Vưu Tứ Tỷ, một tác giả nổi tiếng vào năm 2014. Truyện lấy bối cảnh cung đình khi triều đại nhà Minh mất quyền lực. Có thể thấy Vưu Tứ Tỷ vẫn rất bám sát lịch sử trong việc sắp đặt những âm mưu tranh giành quyền lực, đặc biệt là quyền hạn của đề đốc Đông Xưởng, tay cầm quyền cao nắm giữ triều chính, không thể nói là cầm triều đình đùa bỡn trong lòng bàn tay, nhưng ít nhất là có thể một tay che trời. Ngoài ra, chế độ tuẫn táng hậu phi cũng được nhắc đến trong truyện
Nam chính Tiêu Đạc là thái giám phụ trách nghi lễ, đồng thời làm đề đốc Đông Xưởng, được Hoàng Đế vô cùng tin tưởng, có thể nói là có quyền trong triều, không những thế dáng dấp còn phong hoa tuyệt đại. Tất cả nữ nhân trong hậu cung, bao gồm cả hoàng hậu, đều đổ xô về phía anh ta. Vì cả quyền lực và nhan sắc của hắn.
Về phần nữ chính Bộ Âm Lâu, nàng ấy chỉ là tiểu Tài Nhân mới vào cung được hai tháng, thậm chí còn chưa từng nhìn thấy mặt Hoàng Đế chứ đừng nói là được ông ấy sủng ái, nàng sống một mình quạnh quẽ trong một góc viện không người thăm hỏi, dung mạo không xuất sắc, tính cách càng mờ nhạt nhưng lại có khả năng thích ứng trong mọi tình cảnh rất tốt.
Nếu không ngoài ý muốn, hai người như vậy sẽ không thể nào xuất hiện cùng một chỗ. Nhưng rồi hết lần này tới lần khác, chuyện ngoài ý muốn đã xảy ra, Hoàng Đế băng hà sau một thời gian dài chữa trị.
Tiêu Đạc vẫn là Tiêu Đạc, địa vị của hắn sẽ không thay đổi, nhưng ở một số khía cạnh, thậm chí quyền thế trong tay hắn càng mạnh hơn. Tuy nhiên, đối với Âm Lâu, không có lý lịch và không có người thừa kế, có vẻ như chỉ có một cái kết là bị tuẫn táng. Những phi tần khác sẽ làm bất cứ điều gì để tồn tại, bất kể vinh hay nhục, nhưng nàng ấy dường như quá bình tĩnh. Thật ra không phải nàng không sợ, chỉ là không cam lòng, không cam lòng cứ như vậy chết đi, lại càng không muốn từ bỏ tôn nghiêm duy nhất của mình để sống.
Tương tự như những bộ tiểu thuyết ngôn tình khác, vào lúc nguy cấp này, nam chính nhất định phải làm anh hùng cứu mỹ nhân. Giống, nhưng lại không giống. Tiêu Đạc đã cứu Âm Lâu, nhưng hắn làm vậy là vì được người khác giao phó. Nhưng với Âm Lâu, ai ra lệnh không quan trọng, quan trọng là người cứu nàng ấy là Tiêu Đạc. Một số loài chim non mới nở sẽ coi vật thể chuyển động đầu tiên mà chúng nhìn thấy là mẹ của chúng, và Âm Lâu cũng vậy. Tiêu Đạc đã kéo nàng trở lại từ địa ngục, và nàng có cảm giác gần gũi với hắn ta theo bản năng, mặc dù trước đây không lâu nàng còn nghĩ người đàn ông này “nham hiểm và xảo quyệt, nịnh bợ chủ tử, và hãm hại trung lương”.
Đối với Tiêu Đạc, cứu Âm Lâu chỉ là tiện tay hỗ trợ. Vốn dĩ hắn chỉ muốn để nàng mua vui, trêu chọc nàng, nhưng hắn không nhận ra rằng mình đã dần dần yêu cô. Lúc đầu, hắn nghĩ rằng mình có thể kiểm soát nó, nhưng hắn phát hiện mình không thể. Trong “Vây Thành” có câu: Lão nhân thất tình, như nhà cũ bốc cháy, vô phương cứu chữa. Một đốc chủ vô cảm, đã mất kiểm soát khi gặp Âm Lâu.
Ban đầu, Âm Lâu chỉ có cảm giác nhớ mong Tiêu Đạc, nhưng sau nhiều lần bị hắn trêu chọc, nàng ấy không thể cưỡng lại và dần dần động tâm. Nhưng hai người bọn họ, một tên thái giám và một người Thái Phi, một người được Tân Hoàng kính sợ, một người đang được tân hoàng nhìn trúng. Dường như trước mắt họ chỉ có con đường cụt đầy chông gai.
Trên thực tế, một câu chuyện như vậy không dễ viết, và rất dễ “lật xe” nếu không được viết tốt. Tính cách của nam nữ chính không được tâng bốc cho lắm, Tiêu Đạc tuy xinh đẹp như hoa, khí chất mạnh mẽ nhưng lại tàn nhẫn, bất chấp thắng thua sẽ dùng mọi cách để đạt được mục đích, còn Âm Lâu thì lúc đầu có cảm giác tính tình dễ gần, nhưng thật ra lại rất kiên cường, nàng thuận theo dòng chảy nhưng sẽ luôn giữ lại điểm mấu chốt của mình, có lúc chân chó, có lúc bướng bỉnh. Nếu như nét tính cách này viết không ổn, nhân vật không nắm bắt được sẽ rất dễ để viết nàng ấy thành một bông sen trắng.
Đã là tác phẩm cung đấu thì không thể tách rời với những mưu đồ quyền lực, tranh đoạt quyền lực, thay đổi chế độ, các vua chư hầu cướp ngôi… Những mưu kế, kiếm kế trong “Phù Đồ Tháp” đều phục vụ cho cảm xúc của nam chính và nữ chính, trở thành bước đệm cho nam nữ chính phát triển tình cảm. Tình tiết truyện không chỉ tập trung vào phát triển tình cảm mà còn làm cho toàn bộ câu chuyện trở nên kịch tính và căng thẳng hơn.
Thành thật mà nói, tôi thích xem tương tác tình cảm giữa Tiêu Đạc và Âm Lâu hơn là cốt truyện. Lúc bắt đầu, Tiêu Đạc không hề nhận ra tình cảm mình dành cho Âm Lâu, cho đến khi bản thân trải qua những cung bậc cảm xúc như ghen tị, do dự và chùn chân, cuối cùng, dưới sự chủ động của Âm Lâu, hắn cuối cùng cũng nhìn rõ tâm ý của mình.
Ngược lại, Âm Lâu là người chủ động trong mối quan hệ này, nàng ấy đã chủ động bày tỏ tấm lòng của mình với Tiêu Đạc, cho dù hắn có là thái giám, cho dù sau này hắn có phải đối mặt với vô số ẩn số và cực khổ. Cũng là nàng chủ động buông tay, thà chịu hiểu lầm, chỉ vì tương lai và sự an toàn của hắn. Thậm chí cuối cùng, chính nàng quyết định bỏ hết trứng vào một giỏ, giả điên trốn ra khỏi hoàng cung cùng hắn phiêu bạt thiên hạ. Nàng dùng tất cả bản lĩnh, sự hóm hỉnh và quyết tâm của mình đều dùng trên người hắn.
Thân phận của họ rất khác nhau, một người ở trên cao nắm trong tay quyền thế, còn một người thì im lặng mặc cho người khác tàn sát. Nhưng bọn họ trời sinh lại có một sợi dây gắn kết là Hoàng Đế, cho dù nắm giữ đại quyền, được sủng ái hết mực, nhưng đối với họ cũng chỉ là một cái lồng giam, trái tim họ luôn cảm thấy cô độc. Nếu có thể sưởi ấm lẫn nhau, an ủi lẫn nhau, lúc này có làm thái giám hay không cũng không quan trọng.
Hắn là kiếp số mà nàng không thể tránh khỏi, cũng là “Phù Đồ” trong lòng nàng.
Họ là tín người của nhau và cũng là sự cứu rỗi của nhau.
Chỉ cần họ ở bên nhau, những bông hoa đẹp nhất sẽ nở ở cuối con đường đầy chông gai.
– Thải Vi (Thiên Nhai dịch)