Câu chuyện được kể từ góc nhìn của Mạc Nhất, một cô giáo tiểu học vừa ra trường, nhận nuôi cậu bé Tiêu Hà bị mẹ ruột bỏ rơi. Những năm đầu bên nhau, cô coi cậu như con trai, em trai của mình nhưng không biết từ lúc nào thứ tình cảm ấy đã không còn trong sáng. Sau đó xảy ra một số tình tiết “cẩu huyết” nên truyện nhận được cả lời khen chê, tình tiết truyện nhanh nên mạch cảm xúc không mấy lặng đọng, các bạn nên đọc kỹ review trước khi quyết định nhảy hố.

- Review Mạc Nhất chân trời góc bể tôi quyết tìm được em (2)
Review Mạc Nhất chân trời góc bể tôi quyết tìm được em (2)
Cũng giống như Quan hệ nguy hiểm của Khiêu Dược Hỏa Diễm, cuốn Mạc Nhất, chân trời góc bể tôi quyết tìm được em! đã khiến Hoa Ban lập tức viết review sau khi xem xong. (nhưng xét lại thì vẫn chưa hăng hái bằng Quan hệ nguy hiểm)
Tác phẩm thực ra không dài, chỉ vỏn vẹn 18 chương độ dài trung bình và 7 ngoại truyện bằng ¼ chính văn. Trong bấy nhiêu dung lượng kí tự, Ngư Du đã viết nên một chuyện tình xuất sắc và cảm động rơi nước mắt. Không như các mô tuýp tình yêu thông thường giữa nam và nữ, câu chuyện của Ngư Du khắc họa tình yêu của cô gái Mặc Nhất cùng Tiêu Hà nhỏ hơn cô tới 9 tuổi. Bắt đầu khi cô sinh viên Mặc Nhất mới ra trường, 20 tuổi, vào dạy trường tiểu học và nhận nuôi cậu nhóc Tiêu Hà mới 11 tuổi.
Tình yêu giữa mẹ và con nuôi? Không, không phải! Câu chuyện không khiến người đọc cảm thấy đây là tình yêu loạn luận, trái đạo lý xã hội mà chỉ có sự ngọt ngào, đáng yêu khi tâm hồn 2 con người từng chút một giao nhau. Không phải tình yêu giữa mẹ và con nuôi mà là tình yêu giữa hai trái tim đồng cảnh ngộ, nương tựa vào nhau. Tình cảm ấy trong sáng vô cùng, không có một chút vẩn đục, hệt như mặt nước hồ mùa xuân. Mặc Nhất yêu quý Tiêu Hà như người em trai, người thân bên cạnh. Tiêu Hà kính trọng Mặc Nhất như vị thiên sứ cuối cùng hộ mệnh cho cuộc đời khốn khổ của anh.
Chênh lệch tuổi tác ư? Không hề gì. Ta chỉ cảm thấy họ là một đôi độc đáo. Cậu bé kia trầm tĩnh và sâu sắc như một người trưởng thành. Cô giáo Mặc Nhất lại hồn nhiên hơn cả đứa trẻ. Cô nhận nuôi, chu cấp tiền, săn sóc Tiêu Hà nhưng để rồi hóa ra người lo lắng và chăm sóc cô lại là đứa nhóc ấy.
Thời gian như thoi đưa, chẳng mấy chóc, cậu bé con ngày nào đã cao hơn cô một cái đầu. Tiêu Hà ra dáng một người đàn ông và trái tim non nớt hiền lương của Mặc Nhất buộc phải trễ nhịp. Thế có gọi là loạn luân không? Nếu đọc tác phẩm ta hoàn toàn có thể cảm thông và ủng hộ tình yêu trong sáng, tự nhiên như hạt mưa rơi từ bầu trời. Con người được sinh ra cùng với một khả năng thiêng liêng là biết yêu thương. Và tình yêu nam nữ là cung bậc cao nhất của sự yêu thương ấy. Tuy có khập khiễng, có lạ lùng nhưng tình yêu của Mặc Nhất và Tiêu Hà chính là kì tích.
Biết bao biến cố không ngờ xảy đến. Tiêu Hà ân hận vô cùng vì đã làm tổn thương người anh yêu nhất. Không còn cô bên cạnh, Tiêu Hà đã đánh mất cuộc sống, niềm tin và tương lai.
Đó là lúc anh muốn nói thật to với cả thế giới:
“Mạc Nhất, chân trời góc bể tôi quyết tìm được em!”
Thật ra rất muốn cho rating 5 nhưng một câu truyện muốn hoàn mỹ đòi hỏi nhiều yếu tố. Tác phẩm này hay và hàm súc nhưng không đồ sộ. Ngư Du viết rất thành công nhưng công sức bỏ ra chưa thực lao lực để câu chuyện đạt tới rating 5. Tuy vậy, Hoa Ban vẫn cho rằng tác phẩm này sẽ được nhiều người yêu thích, nó vô cùng thành công trong phạm vi riêng và một kiểu thẩm mỹ thường thức riêng. Ít nhất thì câu chuyện cũng sẽ là độc tôn trong lòng bạn ngay lúc bạn bị nó cuốn hút!
– Hoa Ban
Mình có thể tán đồng việc yêu bất chấp tuổi tác nhưng đó là với 1 số tình huống hợp tình hợp lý còn với Mạc Nhất – Tiêu Hà, nếu mình là Tiêu Hà sẽ không bao giờ tha thứ cho Mạc Nhất. Bởi với Tiêu Hà, Mạc Nhất là cô giáo, là mẹ, là chị là người Tiêu Hà trân trọng nhất trên đời này, tình cảm đó nhất định là vừa yêu thương, vừa tôn kính. Tiêu Hà tâm tâm niệm niệm, cố gắng phấn đấu học hành, cố gắng kiếm tiền để sau này có thể lo cho cuộc sống của Mạc Nhất, là lo cho mẹ, cho người chị gái mà cậu yêu thương trân trọng, tình cảm của Tiêu Hà chưa bao giờ là tình yêu. 1 người thầy, người chị, người mẹ mà cậu ấy yêu quý vào 1 ngày định mệnh năm Tiêu Hà 16 tuổi dụ dỗ cậu lên giường, sau khi tỉnh táo lại mình nghĩ điều đầu tiên Tiêu Hà nghĩ phải là dơ bẩn, Mạc Nhất dơ bẩn và hơn hết Tiêu Hà dơ bẩn. Trong lòng Tiêu Hà, Mạc Nhất được định nghĩa ngang tầm với những gì tốt đẹp nhất trên đời vậy mà sau 1 đêm chính cậu là người vấy bẩn cô ấy. Sau đêm đó, Tiêu Hà trở nên lạnh lùng xa cách với Mạc Nhất là điều rất dễ hiểu, bởi thế giới ấm áp được xây dựng trong 5 năm trở nên dơ bẩn và sụp đổ. Mình thật sự muốn gào lên “Đừng nhân danh tình yêu để bào chữa cho những suy nghĩ tồi tệ của Mạc Nhất, bởi trên đời ngoài tình yêu còn có nhiều điều đáng quý hơn.” Bản thân là 1 giáo viên, lại hơn Tiêu Hà những 9 tuổi, khi Mạc Nhất giang tay che chở Tiêu Hà, cậu ấy chỉ là cậu bé con chưa lớn. 5 năm họ xây dựng 1 gia đình nhỏ nương tựa lẫn nhau như chị gái, em trai dẫu có ai bỏ rơi thì họ dù không nói ra vẫn xem nhau như gia đình. Mình không hiểu sao Mạc Nhất có thể yêu Tiêu Hà, rõ ràng là 1 đứa trẻ mình nuôi từ bé, hơn hết thằng bé dù thông minh thế nào thì ở tuổi 15 – 16 vẫn là 1 thằng nhóc chưa trưởng thành. Thế mà Mạc Nhất yêu Tiêu Hà, đã yêu lại còn ghen tuông vụng trộm, lại cũng nắng mưa thất thường, giận dỗi vô cớ. Tiêu Hà có thể đàn piano, Tiêu Hà có thể làm MC, Tiêu Hà học lực rất xuất sắc, có 1 Tiêu Hà ở trường cấp 3 mà Mạc Nhất không biết là điều rất bình thường. Mình nghĩ ai đã từng trải qua thời học sinh đều biết, bạn ở nhà và bạn ở trường cơ bản là không giống nhau, ở nhà người bên cạnh bạn là cha mẹ anh chị là người bạn tôn trọng, là gia đình nhưng ở trường bạn là 1 thành viên trong 1 xã hội thu nhỏ mà hầu hết thành viên đều bằng tuổi với bạn, những mối quan tâm ở trường và ở nhà hoàn toàn khác nhau. Thế nên Mạc Nhất giận dỗi Tiêu Hà vì cậu ấy không nói hết những gì cậu ấy biết với cô là việc rất vô duyên và sáo rỗng. Tiêu Hà để Mạc Nhất vui lòng mà chuyện gì cũng đem ra nói rõ với mình đã là giới hạn nhẫn nhịn lắm rồi, cũng cho thấy Mạc Nhất là người thân rất quan trọng của cậu, chỉ là cô ấy không muốn dừng lại.
Mình coi thường Mạc Nhất hơn ở chỗ, sau khi cô phát hiện đã mang thai với Tiêu Hà, việc cô ấy làm tiếp theo là sinh con & tự huyễn hoặc về việc Tiêu Hà sẽ chấp nhận đứa con cùng tình yêu của cô ấy. 1 đứa trẻ 16 tuổi phải chật vật kiếm tiền để không là gánh nặng cho Mạc Nhất, liều mạng học hành để giành học bổng mà phải gánh trách nhiệm làm cha, làm sao mà gánh nổi? Huống chi tình huống thực sự là Tiêu Hà không yêu Mạc Nhất, tình cảm trong cậu đã tan nát cả sau đêm cuồng si đó thì làm gì có cơ sở mà Mạc Nhất vọng tưởng rằng cậu ấy sẽ về nhà dịp hè, dịp lễ để gặp cô và cô sẽ kể cho cậu về con trai của 2 người. Suy nghĩ này không những viễn vông mà còn hơi hoang tưởng. Đặt trường hợp thực tế, nếu là đêm đó 2 người uống say làm bậy, sự thật bẽ bàng là Mạc Nhất có thai, thì có thể cắt đứt liên hệ với Tiêu Hà, sống tự lập như những bà mẹ đơn thân khác chứ chẳng thể tự huyễn hoặc bản thân về mối tình không thật với Tiêu Hà để rồi sau khi gặp lại khi cậu ấy có bạn gái lại hành xử như thể cô là người bị hại và Tiêu Hà là kẻ phụ bạc gió trăng.
Mình thông cảm với Tiêu Hà bởi ít nhất cậu ta là người có trách nhiệm, khi biết về đứa con, cậu ta chấp nhận kết hôn với Mạc Nhất để đem lại 1 gia đình hoàn chỉnh cho con nhỏ. 1 người cậu ta từng xem là thầy, là mẹ, là chị nay trở thành vợ lại còn mong mỏi chuyện lên giường thì có lẽ đêm tân hôn là 1 vết nhơ khác trong suy nghĩ của Tiêu Hà. Tác giả viết phần sau của truyện để Tiêu Hà ngược Mạc Nhất và cô ấy ra đi, kết thúc lại là Tiêu Hà phát hiện tình cảm dành cho Mạc Nhất từ lâu đã là tình yêu thì mình thấy nực cười. 1 người luôn ở trong tâm trí bạn, bạn nhớ về người đó ngoài tình yêu thì vẫn còn là tình thân. Mình không phải là người phân định rạch ròi tình yêu và tình thân bởi tình yêu muốn lâu bên phải có tình thân và sự bao dung nhưng điều đó không có nghĩa có thể đánh đồng được. Nói thẳng ra chuyện tình dục trai gái khi trưởng thành có thể tự chịu trách nhiệm nhưng việc lên giường với người mà bạn xem như người thân, người chị thì không thể chấp nhận được.
– Yukiht