“Mình sinh ra đâu phải để buồn” là một món quà động viên chính bạn và cũng là món quà ý nghĩa dành tặng bạn nè, người thân, nó nhắc nhở chúng ta phải yêu thương chính mình, yêu thương cuộc sống mỗi ngày. Nỗi buồn luôn là điều không tránh khỏi trong cuộc đời này, vậy hãy cứ tưới mát nỗi buồn với tác phẩm này, gửi tặng nó cho người bạn cần động viên nhé! Thương chúc những ai cầm trên tay tác phẩm này cũng đều nhận được sự an ủi và niềm vui hân hoan!
Review Mình sinh ra đâu phải để buồn
Sinh ra trên đời này hẳn ai trong chúng ta cũng từng buồn, từng khóc, từng tủi thân, từng đau khổ. Thế nhưg để đối diện với những điều tồi tệ đó thì mỗi chúng ta lại có các cách khác nhau. Nhưng trước tiên là phải tìm cho mình niềm vui, tìm cho bản thân lẽ sống, động lực sống mới. Có thể ta tìm đến âm nhạc, chìm đắm trog những bản nhạc để nghĩ lại về những gì đã trải qua. Có thể một mình khóc thật to cho vơi hết nỗi buồn. Có thể là tìm về một chốn yên bình, với một người nào đó mà tâm sự, mà giải tỏa hết bức xúc, buồn bã trong lòng. Riêng tôi, tôi sẽ quay về với thế giới riêng của tôi, một nơi đủ yên tĩnh để tôi thả mình vào cảm xúc của các tác giả. Tôi chọn đọc sách. Thế nhưng bản thân tôi không thích đọc quá nhiều sách, tôi lại thích đọc lại những quyển sách cũ. Khi đọc lại chúng tôi lại có những cảm xúc khác hoàn toàn khôg tương đồg với những lần trước. Và một trong những cuốn sách mà tôi thích nhất trong tủ sách của mình là cuốn: “Mình sinh ra đâu phải để buồn” của Eris Cao và Hamlet Trương. Một quyển sách ý nghĩa và ẩn chứa vô vàn điều kì diệu.
Biết đến “Mình sinh ra đâu phải để buồn” là vì một dịp tình cờ đọc được một câu trích dẫn từ quyển sách: “Con người được sinh ra để tìm thấy hạnh phúc quanh mình, dẫu đôi lúc nỗi buồn che đôi mắt, cứ tin là hạnh phúc sẽ trở lại, vì mình sinh ra đâu phải để buồn..” – Hamlet Trương. Tôi thấy rất đúng. Mình được sinh ra để đón nhận những điều tuyệt vời từ thế giới muôn màu ngoài kia chứ đâu phải chỉ để buồn. Nhỉ?
“Mình sinh ra đâu phải để buồn” là một cuốn sách đánh dấu một lần nữa thành công của sự kết hợp hoàn hảo giữa Eris Cao và Hamlet Trương. Hai tác giả này có cách chia sẻ câu chuyện khác nhau, có cách tiếp cận bạn đọc khác nhau. Thế nhưng dù có thế nào đi nữa, họ vẫn đạt được thành công như nhau, đó là đều chạm đến đỉnh điểm cảm xúc của người đọc. Họ chia sẻ những câu chuyện bình dị, gần gũi và dễ dàg bắt gặp trong cuộc sống mà có lẽ tôi, bạn hay người thân, bạn bè của chúng ta đã, đang hoặc có thể sẽ trải qua bằng những ngôn từ không cầu kì, hoa mĩ mà hết sức tự nhiên. Và với tôi, Eris Cao và Hamlet Trương là những người mở cửa cho cảm xúc.
Mỗi khi tôi cảm thấy buồn bã hay chông chênh, vô định trong cuộc sống, tôi đều cầm trên tay quyển sách KÌ DIỆU này. Khi ấy, tôi có thể cảm nhận được phần nào nỗi buồn trong những dòng chữ, câu văn của cuốn sách, thấy được thông điệp đầy nhân văn mà tác giả gửi gắm trong đó. Và làm cho tôi nghĩ khác đi: Không ai là không có lúc khó khăn, điều quan trọng là phải tự biết đứng lên và mạnh mẽ bước tiếp. Tôi vui hơn.
Mỗi lúc tôi vui vẻ, lúc mà tràn ngập năng lượng để đón trào những điều mới, tôi lật lại những trang sách cũ. Khi ấy, tôi lại nhìn ra được niềm vui đằng sau những nỗi buồn từ các câu chuyện. Vì chí ít, những nhân vật ấy cũng tìm lại được cho mình lẽ sống mới, có được động lực để thức dậy mỗi khi bình minh lên. Tôi lại như được tiếp thêm cho mình một năng lượng sống tích cực và chào đón một điều mới sẽ đến.
Theo suy nghĩ của tôi thì mỗi con người trong mỗi hoàn cảnh, mỗi cảm xúc, mỗi thời điểm sẽ có suy nghĩ, cảm nhận riêng cho mỗi sự việc xảy ra nói chung hay mỗi cuốn sách nói riêng. Nhưg nếu chúng ta ghi nhớ từng cảm xúc ấy và liên kết chúng lại thì biết đâu ta lại có một bài học đáng quý.
Tôi là người từ trước đến nay đều thích một mình, thích nhìn ngắm cảnh vật trong sự bình yên của chúng. Có người nói như vậy thật nhạt nhẽo. Có lẽ bởi vì tôi thích tự mình cảm nhận thế giới xung quanh, giữ riêng cho mình những điều nhỏ bé ấy. Thật chẳng dễ dàng gì để có thể tìm được một người bạn tri kỉ sẵn sàng lắng nghe, sẵn sàng chia sẻ và luôn quan tâm những cảm xúc của ta. Vì vậy dù có gặp nỗi buồn khó có thể vượt qua thì nhiều người trong chúng ta vẫn chọn tự mình đối mặt mà thôi.
Sau tất cả, “Mình sinh ra đâu phải để buồn” đã cho tôi một bài học đáng giá: Dù ngày hôm qua có là khó khăn, hôm nay vẫn muôn trùng thử thách thì ngày mai sẽ là ngày hạnh phúc vì mình sinh ra đâu phải để buồn. Cảm ơn Eris Cao và Hamlet Trương đã cho tôi một cuốn sách ý nghĩ như thế!
– Thu Trà
Trích dẫn Mình sinh ra đâu phải để buồn
“Con người được sinh ra để tìm thấy hạnh phúc quanh mình, dẫu đôi lúc nỗi buồn che đôi mắt. Cứ tin là hạnh phúc sẽ trở lại vì mình sinh ra đâu phải để buồn…” (Hamlet Trương)
“Tuổi trẻ của tôi, tôi cứ nghĩ mình không thể bước qua một nỗi buồn nào đó, không thể yêu sâu đậm một người nào đó khác, không thể có những cảm giác ngày xưa đã từng có…
Thời gian luôn chứng minh tôi đã sai lầm. Hạnh phúc luôn sẽ trở lại, không ở dạng này thì ở dạng khác, không cũng người này thì cùng người khác.
Cứ như con người được sinh ra để tìm thấy hạnh phúc quanh mình, dẫu đôi lần bị hoàn cảnh che mờ đôi mắt.
Mình sinh ra đâu phải để buồn…” (Hamlet Trương)
“Anh từng là tất cả sau tất cả. Rốt cuộc cũng có ngày em mất tất cả là anh… Nhưng một sớm mai em thức giấc, chợt nhận ra điều quan trọng nhất là mình có thêm một ngày mới để sống, và vẫn tin vào tình yêu phía trước. Mọi điều khác có chăng cũng chỉ là gia vị cho cuộc đời thêm thú vị. Đúng rồi! Mình sinh ra đâu phải để buồn.” (Iris Cao)