Lần cập nhật gần nhất January 28th, 2021 - 11:20 am
Nhiệm vụ quan trọng nhất của trưởng thành là học cách tự cởi trói cho mình, chứ không phải là cưỡng ép bản thân. Việc quan trọng nhất để giữ sự điềm tĩnh là học cách hòa giải với bản thân, chứ không phải đi đối đầu với cả thế giới. Khi trong lòng có chuyện, bạn hãy xin nghỉ phép. Khi trong lòng có bệnh, bạn hãy xin nghỉ ốm. Cho phép bản thân đau lòng một chút, nhưng sau đó vẫn phải tiếp tục tỏa sáng!
Sinh nhật và năm mới, không chúc bạn vui vẻ, chỉ chúc bạn sau khi đã trải qua những quanh co lắt léo của sự trưởng thành và tròng trành vất vả của cuộc sống, vẫn cảm thấy “nhân gian đáng sống”.
Review Mỗi ngày đều đóng vai một người lớn điềm tĩnh (2)
MỖI NGÀY ĐÓNG VAI MỘT NGƯỜI ĐIỀM TĨNH – phải chăng cuốn sách đang nói về chính bạn?
Hôm nay tôi buồn, tôi muốn gào thét, muốn khóc thật to, muốn nỗi buồn trôi theo những giọt nước mắt. Nhưng không… tôi không thể để người ta thương hại hay coi thường mình.
Hôm nay tôi vui, muốn cười toe toắt, nhảy cưỡng lên vì hạnh phúc. Nhưng không… tôi không thể để người ta nghĩ mình khoe khoang, không muốn họ khó chịu hay ghen tị.
Tôi có đọc một cuốn sách, “Mỗi ngày đóng vai một người điềm tĩnh”, có lẽ tác giả có đang viết cho tôi, có khi còn cho cả bạn nữa…
Cuốn sách là những lời tâm tình của một cô gái có bút danh “Cú Mèo của Lão Dương”. Mỗi chương là mỗi câu chuyện mà cô đã từng trải qua và cũng từng chứng kiến. Để rồi sau mỗi câu chuyện những châm niệm về cuộc đời lại được rút ra. Cô nói quả đúng thật, “trưởng thành là một việc không vui vẻ gì.”
Thời gian không ngừng biến đổi con người thành các loại hình thái khác nhau, lấy đi sự ngây thơ chất phác, mộng tưởng, tình cảm mãnh liệt – những thứ bạn từng coi là trân bảo, khi đã lấy xong tất cả, điều đó chứng tỏ bạn đã trưởng thành.
Tôi tự hiểu rằng, tôi phải biết chấp nhận sự bất toàn của cuộc sống, trái đất không quay xung quanh tôi, cảm xúc của tôi, tôi phải tự cân bằng để mà bước tiếp.
“Dù sao thì, đứa trẻ nghịch ngợm ở tầng trên sẽ không dừng việc đập phá đồ đạc bởi vì bạn không thoải mái, cặp tình nhân ngồi bên cạnh sẽ không thôi cười nói vui vẻ vì bộ mặt ủ ê rầu rĩ của bạn, vài người nào đó trong phòng trọ sẽ không yên lặng vì bạn muốn đi ngủ sớm, cấp trên sẽ không thông qua phương án một cách thoải mái nhẹ nhàng chỉ vì bạn không vui…
Dù sao thì, mọi thời khắc khiến bạn suy sụp, mọi sự việc khiến bạn lo lắng không yên, mọi gian nan mà bạn cảm thấy không thể qua nổi, đều phải dựa vào chính bạn để vượt qua nó.”
Những dòng văn của “Cú Mèo của Lão Dương” như một bài thuốc chữa lành những lộn xộn trong lòng tôi, những suy nghĩ của chị nhưng một người bạn, đồng điệu với tâm hồn tôi.
Tôi không thể quên được đoạn này:
“Vận mệnh vốn dĩ như thế này: có thể nhìn thấy chân thiện mỹ, cũng có thể bắt gặp giả xấu ác. Có những ấm áp không hẹn mà gặp, cũng có những chia ly không lời từ biệt. Có những quan tâm cầu mà không được, cũng có những rung động đã mất đi nay lại quay trở về.
…
Nhân sinh vốn dĩ như thế này: có người yêu mến bạn, sẽ có người căm ghét bạn. Có người để tâm đến bạn, sẽ có người coi thường bạn. Có người tán dương bạn, sẽ có người phê bình bạn.”Sau khi đọc xong “Mỗi ngày đóng vai một người điềm tĩnh” tôi đã ngộ ra rằng: trên chặng đường đi đến hạnh phúc ta phải biết chấp nhận và cố gắng vượt qua những nỗi buồn, tất cả chỉ là thử thách. Che giấu cảm xúc không phải là xấu, nó là áo giáp bảo vệ mình khỏi gai nhọn cuộc đời. Không chỉ mình ta đâu, mà người khác cũng đang nỗ lực, đang chịu đựng đấy!
– Lê Huỳnh
Tôi không biết cuộc sống của các bạn ra sao, vì mỗi người đều có cho mình một cuộc sống của riêng họ, người không tiếp xúc, người không ở bên sẽ chẳng bao giờ biết được rằng họ đã trải qua những gì, họ đã hạnh phúc ra sao, gánh lấy nỗi đau như thế nào. Vì thế nếu có một người không liên quan đến tôi, không liên quan đến cuộc đời tôi mà lại mở miệng đánh giá lối sống tôi thế nào, tôi nhận được cái này, nhận được cái kia là việc đáng có hay không thì tôi thật sự sẽ rất tức giận và cho rằng bọn họ thật tồi tệ, dù những người xung quanh họ chỉ là người lắng nghe, tôi vẫn sẽ cảm thấy chán ghét mà đánh đồng họ với nhau. Không cần biết ai ra ai, ở chung với người tôi ghét thì tôi cũng sẽ ghét.
Nhưng đó suy cho cùng cũng là một ý nghĩa, một quan điểm lệch lạc đi sai vấn đề của tôi cho đến khi tôi tìm được cho mình một chìa khóa giải đáp mọi thắc mắc của mình bấy lâu. Chiếc chìa khóa ấy là một cuốn sách mang tên “Mỗi ngày đều đóng vai một người lớn điềm tĩnh.“
Khi vừa nghe tên sách, tôi đã cảm thấy rất thích và có thiện cảm rất nhiều vì tôi có cảm giác nó như đang nói đến mình vậy, nên tôi đã cho ngay cuốn sách vào giỏ hàng. Và khi đọc nó, tôi hiểu ra được nhiều điều mới mẻ và có ý nghĩa hơn bao giờ hết.
“Đừng bởi chưa đợi được tia nắng mặt trời ấm áp, mà cho rằng thế gian này lạnh lẽo.“
Đây là một câu nói nẳm trong đề mục sách mà tôi rất thích. Vì trước kia tôi không phải kiểu người quá nhiệt tình hay là quá vui vẻ mà thay vào đó tôi giống kiểu người hướng nội, lại khó tính. Vì thế nếu tôi ghét ai, tôi sẽ làm đúng theo câu nói : “Ghét ai ghét cả đường đi lối về.“ và ghét luôn cả người ở bên cạnh bọn họ. Nhưng sau khi đọc xong cuốn sách này, tôi gần như thay đổi mọi quan điểm và nhận ra được cái suy nghĩ sai lầm của mình về mọi người.
Người ta nói: “Gần mực thì đen, gần đèn thì sáng.“ nhưng cũng không hẳn là không có ngoại lệ. Những người ở bên cạnh người ghét tôi cũng không hẳn là sẽ hùa theo mà ghét tôi. Thay vào đó có thể họ chỉ vô tình đứng ở đó, ở ngay bên cạnh, lắng nghe một người chỉ trích một người một cách vô ý. Tôi không thể đánh đồng mọi người là cùng một hạng người với nhau chỉ vì ghét bỏ một trong số đó. Ai cũng có tính cách của riêng mình, trên thế gian này bên cạnh những người xấu cũng có những người tốt. Chưa tiếp xúc làm sao biết được họ thật sự là tốt hay xấu? Có thể là chưa tiếp xúc nhiều với nhau nên vẫn chưa thật sự hiểu nhau. Nhưng những con người cứ mãi đánh giá người khác sống thế nào, ghen tị, dè biễu cuộc đời của người khác mãi thì mình cũng chẳng tốt hơn được. Họ ghét mình cũng chẳng thay đổi được cuộc đời của mình, nhưng mình ghét họ, nói những điều không hay về họ lại mang nghiệp về cho chính bản thân.
Vì thế tôi đã rút ra được một điều là, nếu chưa tiếp xúc thật sự với nhau thì không thể vội đánh giá họ là người thế nào, không nên quá quan tâm đến những người đối với mình chỉ toàn là sự ghen ghét với ánh nhìn sắc bén. Mình là mình, hãy sống một cuộc sống mà mình muốn, đừng vì những người qua đường mà khiến cho hành trình của chúng ta bị ngừng lại.
“Mỗi ngày đều đóng vai một người lớn điềm tĩnh“ còn có thêm rất nhiều bài học có ý nghĩa và đáng giá qua từng lời văn trong trang sách. Mong rằng nó sẽ giúp ích cho mọi người trong quá trình đọc.
– mây
Trích dẫn Mỗi ngày đều đóng vai một người lớn điềm tĩnh
“Bạn thường nói trưởng thành lấy mất sự nhiệt tình và ước mơ của bạn, hủy hoại sự thuần khiết và ngây thơ của bạn. Nhưng nó lại từng mở cánh cửa nhận thức cho bạn, giúp bạn biết rằng cuộc đời còn có những khả năng vô hạn, biết rằng trên thế giới còn có rất nhiều điều tốt đẹp mà bạn khó có thể tưởng tượng nổi.”
“Mong rằng trong thế giới cạnh tranh khốc liệt này bạn vẫn sở hữu được một tình yêu không lo biến chất, cũng mong rằng bạn may mắn được trở thành một ‘bệnh nhân tâm thần’ tỏa hào quang lấp lánh trong cuộc đời bình lặng của một ai đó.”
“… tình cảm khiến người ta ngưỡng mộ thực ra chỉ là sự ngang tài ngang sức. Anh nhận của tôi một đao, tôi có thể ăn của anh một gậy. Anh hiểu rõ ý tứ trong câu nói của tôi, tôi hiểu suy nghĩ một đằng nói một nẻo của anh. Thấy tâm trạng của đối phương không ổn liền chủ động nhún nhường. Đợi khi có cơ hộ rồi sẽ ‘báo thù’. cũng từ đó mà tạo thêm nhiều dư vị mới cho cuộc sống vốn dĩ bình lặng.
Hạnh phúc đại khái là như vậy, có người chịu đựng sự thiếu kiên nhẫn của bạn, có người lắng nghe những câu nói vớ vẩn của bạn, có người hiểu được tâm tư nhỏ bé của bạn. Bạn yêu một ai đó, đã yêu là yêu suốt cả cuộc đời!”
“Trưởng thành chính là hết lần này đến lần khác nghi ngờ những điều bản thân mình trước đây từng tin tưởng sâu sắc, sau đó phủ nhận hoàn toàn con người mình của giai đoạn trước, hình thành trí tuệ và tính cách mới, rồi kiên định bước vào giai đoạn tiếp theo trong cuộc đời với vô số nỗi niềm hoang mang vô định.”
“Thời gian không thể chữa lành vết thương và căn bệnh của bạn, nhưng trên thực tế nó lại làm dịu đau khổ và căm hận của bạn.”
“Thực ra, thứ có thể thật sự chữa lành vết thương cho bạn, xưa nay không phải là thời gian, mà là thấu hiểu!”