Người thương đã cũ là những cảm xúc chất chứa viết về tình yêu trong quá khứ với nhiều day dứt và trân trọng. Day dứt vì mình đã để lạc bước nhau trong những ngày mình còn non dại, còn chưa đủ thấu hiểu cuộc đời. Trân trọng vì mình đã được gặp nhau, đã yêu, đã chia sẻ với nhau một mảnh của tuổi trẻ. Nếu ký ức nơi bạn chưa ngủ, hãy cứ thử để nó sống lại một cách trọn vẹn. Có thể sau đó bạn sẽ khóc, nhưng như thế còn hơn là cứ mãi loay hoay giữa mơ hồ quá khứ. Để rồi bạn sẽ để thấy rằng đã là tình yêu thì đẹp, đã xuất hiện trong đời nhau thì đều đáng trân trọng.
Review Người thương đã cũ
Nắng tắt, gió lặn, mây trôi, người thương thành người dưng ngược lối
Có lẽ không phải bất cứ một ai cũng có thể bình thản bước ngang lối về đã từng chứa đựng bao nhiêu kí ức, có ngọt ngào, có vui vẻ, có giận hờn và có cả nụ cười ai đó đánh rơi trên ánh hoàng hôn đã cũ. Một người đã từng là tất cả, một người đã từng tay trong tay, rồi một ngày ta quay lưng đi về hai hướng dù lòng vẫn day dứt đặt nữa trái tim nơi hướng ngược lại. Nắng tắt, gió lặn, mây trôi, người thương thành người dưng ngược lối. Rồi ngày mai của mỗi con người đã từng thuộc về nhau cho dù có đợi hay không vẫn sẽ đến, mỗi ngày vẫn phải bước đi trên đôi chân trần với một nữa trái tim đã mất, dù rằng nơi đây không có ánh bình minh trên môi người thương, dù ánh mắt đã thôi ươn ướt vì những lần hờn dỗi, dù đôi môi đã khô trên giọt buồn ngày đó và mỗi đêm trên điện thoại lạc mất âm báo vang lên khi say giấc nồng. Cứ như vậy mình bước qua đời nhau như cả hai chưa từng là một, có chăng chỉ tồn tại nỗi đau hiện hữu và những kí ức ngọt ngào vẫn âm ỉ trong từng nhịp đập trái tim. Vì rằng lòng còn thương nên tim sẽ chẳng bao giờ hết đau cũng như đôi mắt đã từng gợn sóng sẽ chẳng bao giờ hồn nhiên trong veo như cái thuở chưa một lần biết buồn!
Để quên một cái nắm tay mình từng nghĩ là đầy đủ, để quên một người mình bằng mọi cách nếu giữ rồi phải bất lực buông ra, phải chăng lãng quên ai đó là một điều tưởng chừng đơn giản nhưng vô cùng vật vã, như cách đặt dấm chấm câu trên đoạn cuối con đường một chiều nhưng vẫn chưa thể kết dòng suy nghĩ thuộc về ai.! Cuộc sống tất bật vội vã, ta vội vàng hoà vào dòng xoáy vật chất, lao vào làm việc để vô hình dung cái gọi là quá khứ một thời được cất vào ngăn tủ yêu thương ngày ấy. Ta lãng quên luôn cái cảm giác trong chờ vòng tay ai đó mỗi tối tựa đầu bên dòng sông nhìn ánh đèn in bóng nước. Ta đánh rơi tiếng cười trên dòng đời hối hã, ta quên cách yêu thương của một thời ngây ngô khờ dại…
Và rồi vô tình trên đường ngược lối ta nhận ra nhau, những tưởng bao kí ức chôn sâu trong lòng đã ngủ quên một thời lại tràn về như thác đỗ. Cái cảm giác “hai nữa yêu thương” giờ thành “người cũ từng thương” nó đau đến ngẹn lòng. Vẫn con đường cũ được ôm trọn trong lòng thành phố này, vẫn ánh mắt ấm áp, vẫn bàn tay nồng nàn, chỉ là… mọi thứ giờ đã khác…Ta bước vội qua nhau như chưa từng có chung một khoảng trời, ta thoáng buồn nhận ra ta của ngày hôm nay đã khác, chẳng thể cũng chẳng còn đủ can đảm và lòng tin để biến cái gọi là tình yêu trở thành cuộc sống. Con người càng lớn thì tình yêu càng nhỏ bé lại, chẳng thể vì cái gọi là tình yêu mà có thể nuôi sống bản thân, chẳng thể vì cái gọi là tình yêu mà từ bỏ cuộc sống bình yên vốn có, chẳng thể và cũng chẳng còn đủ lòng vị tha và bao dung vì cái mong manh gọi là tình yêu mà có thể hy sinh mọi thứ. Ta của ngày hôm qua ngốc nghếch nhưng yêu bằng cả chân thành và nhiệt huyết của tuổi trẻ, ta say trong men nồng bên ly cafe mỗi sáng, ta ngất ngây trên từng phím yêu thương. Nhưng ta của hôm nay chỉ sống trọn vẹn cho những gì ta đang có, dù có phải bước qua vết kĩ niệm bao nhiêu lần thì mọi ngỗn ngang cũng chỉ là khó khăn mặc định ta phải bước. Cách để một trái tim lãng quên một trái tim đã lạc nhịp sau khi rẽ ngang cuộc đời nhau là chấp nhận và tập làm quen với những thứ vốn không thể hiển nhiên như ánh bình minh mỗi sáng, tập để nhớ cái nên nhớ và tập quên những thứ cần phải quên. Quên một vết thương đã từng là vị ngọt chỉ là cách tâm hồn tập làm quen với vị đắng trong vô vàn mùi vị khác của cuộc sống thường nhật…!
Trích dẫn Người thương đã cũ
“Này em ơi, hôm nay nắng rất đẹp và ấm. Mùa đông chúng mình đã ngủ thật sâu, quá khứ một thời từng cháy lòng đã vài lần ẩm mốc. Em hãy để cho nắng làm khô đi.”
“Chuyến tàu tuổi trẻ lao nhanh như đang khao khát tìm bằng được một thứ chân lý mơ hồ nào đấy, hai chúng mình thì lại quá nhỏ bé và yếu đuối trước những áp lực của chuyến đi này. Chỉ một chút hững hờ cũng đủ làm điều chúng ta sâu đậm trở nên tan vỡ… Mình từng yêu nhau, mọi ký ức đều dịu dàng, mỗi thói quen đều là duy nhất.”
“Tôi gọi anh là ‘người còn thiếu’. Đường dài năm ấy giống như khi đi dưới đêm có trăng. Ánh trăng đẹp quá, tôi đã từng rụt rè và đôi lần muốn hái lấy mà không được. Có những đêm trời rét, tôi co mình bên những gập ghềnh của một con nhóc nhà quê. Tôi cảm động những điều anh mang lại, một công việc, vài ân cần và đôi khi là những phút giây lạc lối. Phải mất thêm bao nhiêu thời gian son trẻ để tôi có thể nhận ra anh trong những suy nghĩ thật thà? Hay khi yêu con người sẽ mù quáng và thích đắm mình trong một thứ lòng tin bất biến? Tôi ngại thay đổi lắm! Ngại xóa đi ký ức về những con dốc dài. Tôi sợ phải quên những cung đường có anh cầm lái, ngại quên đi những khép nép có một người vỗ về. Năm tháng ấy dù dại khờ bao nhiêu, sai lầm thế nào, tôi cũng chỉ cần tôi thấy thích.”
“Sống từng ấy năm tuổi trẻ, chúng ta hẳn đều đã chứng kiến những buổi chiều người buông tay người đi vào khoảng sâu chênh vênh tuyệt vọng. Chúng ta đã đi qua những cuộc tình ngỡ thiết tha sâu đậm mà nhanh chóng tàn vào hư vô. Ta hiểu được rằng những cơn chưa bao giờ giúp trái tim xóa sạch đi dấu vết của thất vọng và buồn bã. Rồi niềm tin trong lòng trở thành điều xa xỉ, muốn trọn vẹn nhưng cứ ngại ngùng. Ngại cảm xúc vội vàng không thể đuổi kịp hoặc nắm bắt. Ngại đặt tình cảm rồi thì làm muộn phiền đời nhau.”
“Chuyện của chúng ta dĩ nhiên là rất đẹp. Tôi đã lặng im với lòng mình, nghe những cảm xúc bên trong bản thân lớn lên. Một dấu chấm màu xanh hiện lên trong đêm trời rét. Bóng lưng quen thuộc của một người lấp ló giữa đám đông. Tôi đã từng nhìn thấy người trong dáng hình của biết bao kẻ lạ. Và ngọn đèn vàng chúng ta đi về, chưa từng chứng kiến cho bất kỳ điều gì cả, nhưng với tôi đó là tất cả những kỷ niệm và cảm xúc nguyên khôi nhất. Sau đó chúng mình vẫn chẳng thể có nhau. Câu chuyện tôi viết trong lòng đã dang dở như chưa từng đặt bút. Có gì đáng buồn đâu, khi người với người đã cho nhau quá nhiều ân cần và tử tế. Điều đó làm tôi ấm áp mỗi khi nghĩ đến. Con người ta hiếm khi có thể ôm một cảm tình tự mang để thắp sáng những đêm buồn tỉnh lẻ. Nhưng những ấn tượng cũ đối với tôi thực sự mãi là những điều tuyệt vời.”
“Điều tuyệt vời của cuộc sống là khi ta xuất hiện tình cảm và đem lòng thương một ai đó, câu chuyện phía sau có thể đắng cay hoặc ngọt ngào, nhưng hãy cứ nghĩ về những điều ta đã nhận được để giữ lấy lòng trân trọng. Chúng ta của sau đó không thể có nhau, nhưng dường như đã có tất cả! Ở nơi ấy, chắc chắn người sẽ được bình yên!”