Lần cập nhật gần nhất October 1st, 2020 - 09:53 am
Truyện hay, kịch tính, lối dẫn truyện rất tốt, nghẹt thở khiến độc giả không có thời gian dừng lại suy nghĩ một chút về chuyện thân phận thực sự của Lục Tử Mặc. Vẫn là câu chuyện cảnh sát ngầm kinh điển nhưng mà mình bị cuốn theo mạch truyện nên cũng không phát hiện ra. Có điều cái mình thích nhất là cách xây dựng tình cảm cặp chính trong truyện này.
Yêu hận đủ cả, có nghi ngờ, có tin tưởng nhưng trên hết là sự đồng vai sát cánh và tình cảm vượt lên sống chết nhưng không kiểu hô khẩu hiệu đao to búa lớn. Là câu chuyện tình yêu sinh tử nên không có máu chó, tiểu tam và vô cùng sảng khoái, cảnh H cũng hay, mà cứ cảnh kiss hay H nào mình cũng thấy rung động. Thích cả cách tác giả xây dựng sự biến đổi trở nên mạnh mẽ của Sơ Vũ. Nó rất tự nhiên, không hề gượng ép tí nào.
Review Quan hệ nguy hiểm (2)
Tôi đọc Quan hệ nguy hiểm với một định kiến nhất định. Nhiều người thích so sánh Hàn Trạc Thần trong Sói và Dương cầm với Lục Mặc Tử trong Quan hệ nguy hiểm, rồi rút ra là Lục Ca soái hơn, dũng mãnh hơn. Thử nghỉ với tư cách một fan cuồng Thần Ca, liệu tôi có yêu thích Lục Ca được không? Tôi đọc Lục Tử Mặc vì muốn thử xem một nam chính như thế nào, tuyệt đến đâu mà còn có thể coi là soái hơn Thần Ca, đọc xong thì tôi lại chẳng muốn ném đá Lục Ca. Tôi muốn ném đá tất cả những ai đã so sánh anh Lục và anh Thần.
Đầu tiên nếu so sánh thì 2 anh ấy chỉ có điểm giống nhau là cùng lăn lội trong xã hội đen. Nhưng về sự nghiệp, về tính cách hay ngay cả đến cách miêu tả 2 người đều khác nhau. Nói về sự nghiệp, một người rơi vào con đường xã hội đen rồi lên làm lão đại, sau lại từ bỏ chuyển sang kinh doanh; một người lại là cảnh sát nằm vùng. Như vậy so sánh về công việc là đã khập khiễng. Tiếp nói về tính cách, cả 2 đều tài trí, thông minh kèm vẻ lạnh lùng, quyết đoán nhưng cách nhìn, suy nghĩ của 2 người lại khác nhau. Thần Ca dù bị số phận đưa đẩy mới phải làm xã hội đen, đã từng đấu tranh cho một màu xanh cảnh sát nhưng cuối cùng vẫn không từ bỏ được, từ đó anh coi xã hội đen là một phần trong cuộc sống của mình, chấp nhận nó. Vậy còn Lục Ca? Lục Ca chấp nhận nằm vùng nhưng liệu anh đã từng chấp nhận xã hội đen? Nếu Thần Ca cùng anh em An Dĩ Phong ngày đêm cai quản xã hội đen thì Lục Tử Mặc cố gắng phá đường dây buôn bán ma túy khu vực tam giác vàng. Một lần nữa, so sánh về mục đích là vô ích. Cái cuối cùng, cái quan trọng nhất chính là cách miêu tả của 2 tác giả. Lục Tử Mặc được miêu tả trong giai đoạn đang nằm vùng, nguy hiểm thường xuyên cận kề trong khi Hàn Trạc Thần được miêu tả lúc đã lên làm lão đại, lúc đã vượt qua con đường đẫm máu. Cách viết khác nhau, giai đoạn thể hiện khác nhau, vậy so sánh Lục Ca và Thần Ca có khác gì so sánh Tiêu Nại và Phong Đằng, chỉ giống nhau khi đều làm tổng tài. Vậy nên mọi sự so sánh trong trường hợp này đều là khập khiễng.
Tiếp theo xin viết vào mục chính của bài viết, review về Quan hệ nguy hiểm. Lần này phân tích sẽ không theo từng chi tiết, tôi muốn viết về 2 phần rõ ràng: cách viết của tác giả và 2 nhân vật chính.
1. Nội dung:
Không khiêm tốn gì nếu nói Quan hệ nguy hiểm hoàn toàn đầy đủ khả năng để chuyển thể thành phim (dù tôi chẳng thích gì vì chuyển thể ngôn tình toàn bị biến dạng). Nội dung cực kì lôi cuốn và rất logic. Mọi chi tiết đều được giải thích rõ ràng, nhiều khi phải bất ngờ và thán phục trước những suy nghĩ chặt chẽ của tác giả. Nhịp truyện đẩy nhanh, không rơi vào việc khai thác nội tâm nhân vật, mang đúng phong cách hắc đạo. Các mối quan hệ được khai thác sâu, đúng với câu nói quan hệ nguy hiểm: trong máu có tiền, trong tiền có tình, trong tình lại có máu.
Giọng văn: Mọi cảm xúc của nhân vật được thể hiện qua các hành động, đúng với phong cách SHOW NOT TELL. Những câu nói bộc lộ cảm xúc trực tiếp được sử dụng ít nhưng đã dùng là đúng nơi, đúng thời điểm. Nó giống như một sợi tơ nhẹ nhàng chạm vào trái tim người đọc, để cho họ bâng khuâng, họ xao xuyến về tình yêu giữa 2 nhân vật.
2. Nhân vật chính
*Sơ Vũ:
Về tình cảm: Sơ Vũ rất thẳng thắn, cô yêu là yêu, không yêu là không yêu. Cô chưa từng che dấu hay lừa dối Tử Mặc về tình cảm của mình, thậm chí còn dám thừa nhận và ngang ngạnh hỏi anh có yêu cô không. Cô dám hy sinh cho tình yêu của mình, dấn thân vào xã hội đen để bảo vệ người mình yêu. Dù lúc đầu Sơ Vũ dính vào con đường máu một cách bất đắc dĩ, nhưng khi có cơ hội cô cũng chưa từng có ý định rời xa. Cô muốn ở lại để sát cánh cùng Lục Ca cho dù anh chỉ muốn đẩy cô rời xa mình. Bàn tay cô đã giết người để sinh tồn, đã cầm súng để bảo vệ mạng sống, đã cầm kim độc để hạ gục đối thủ, cô chấp nhận nó. Không phải không có hối hận mà là không còn cách nào khác, đã đi trên một sợi dây thì chỉ cần rung chuyển là sẽ tan xương nát thịt.
Lúc truyện miêu tả về suy nghĩ của Sơ Vũ, khi cô nghĩ lại bước ngoặt cuộc đời, nghĩ về 2 năm sống trong nguy hiểm, tôi chợt giật mình. Giật mình bởi vì một tình yêu, một cái nhìn mà thay đổi tất cả. Giật mình bởi vì đã 2 năm, đã 2 năm cô thành xã hội đen. Khiêu Dược Hỏa Diễm miêu tả tình tiết nhanh, ít nói về thời gian nên khi ta ngoảnh lại thì đã 2 năm trôi qua. Cũng giống như Sơ Vũ, mải miết trốn chạy, mải miết tìm kiếm, lúc nghĩ lại thì đã ở bên anh 2 năm. Ở bên anh 2 năm, vậy mà anh cũng chưa từng nói một lời yêu…
Về tính cách: Sơ Vũ mạnh mẽ, mạnh mẽ theo cách của riêng cô. Cô giống như một con thú ẩn mình trong rừng rậm, khi bị tấn công sẽ không chạy trốn mà dám đứng lên bảo vệ mình, bảo vệ cả Lục Ca. Cô thông minh, nhạy bén một cách xuất sắc như khi cô phát hiện sự kì lạ của chiếc xe tải, khi cô ăn cắp tài liệu mật của Naka. Sơ Vũ còn rất dũng cảm. Thử hỏi nếu không dũng cảm thì sao có thể đóng kịch trước đàn em của Lama rồi dần hạ gục từng tên một. Nếu không dũng cảm thì sao có thể chiến đấu cùng Tử Mặc khi bị phục kích ngay trong căn nhà của anh?
Nhưng dù dũng cảm, mạnh mẽ đến đâu thì Sơ Vũ vẫn là một người phụ nữ, một người phụ nữ biết yêu và biết đau. Cô đau khi Tử Mặc gặp nguy hiểm, cô đau khi anh để tên cảnh sát kè dao vào cổ mình, và cô đau khi anh cứ cố bỏ cô lại đằng sau. Nghi ngờ chắc chắn có, buông tay đã từng nghĩ đến, nhưng cuối cùng điều Sơ Vũ chọn vẫn là tin tưởng, tin tưởng vào con người Tử Mặc, tin tưởng vào câu nói Đừng rời xa anh và hơn cả là tin tưởng vào tình yêu của cô.
*Lục Tử Mặc
Tử Mặc có rất nhiều điều đáng để nói, nhưng tôi chỉ muốn nói về những điều làm anh khác biệt với những người đàn ông khác: tình yêu và lí trí.
Tình yêu của Tử Mặc giống như nước, trong suốt nhưng lại mang đến những cảm nhận chân thực nhất. Tình yêu của Tử Mặc là nước, lúc thì như nguồn nước ngầm, ẩn kín mà trong veo, lúc lại mãnh liệt dạt dào như biển cả rộng lớn. Tình yêu của Tử Mặc còn đẹp hơn cả nước, nước chỉ có thể nhấn chìm tất cả nhưng tình yêu của Tử Mặc còn có thể đẩy Sơ Vũ ra xa, Tử Mặc biết, chìm trong nước sẽ chết đuối.
Lục Tử Mặc muốn bảo vệ sự trong sáng của Sơ Vũ nhưng lại vô tình nhuốm đen nó. Lục Tử Mặc muốn che họng súng cho Sơ Vũ nhưng lại vô tình khiến dao găm chĩa vào cô. Lục Tử Mặc muốn đẩy Sơ Vũ ra xa nhưng lại vô tình kéo cô lại gần.
Anh đã cuốn em vào cuộc sống hỗn loạn này. Vì anh, bàn tay em mới nhuốm máu của bao người. Anh chỉ hy vọng, nếu việc sát sinh này bị báo ứng, thì xin ông trời hãy báo ứng hết vào người anh.
So sánh với Sơ Vũ thì Tử Mặc còn đáng thương hơn cô. Sơ Vũ có thể thoải mái thể hiện tình cảm của mình, vì cô chấp nhận xã hội đen, dám bước chân vào. Tử Mặc lại chẳng thể nói ngay cả một lời yêu, anh luôn thấy có lỗi vì đã đẩy cô vào cuộc chiến của mình, anh sợ cô sẽ bị bắt cóc để uy hiếp anh. Tử Mặc càng yêu lại càng thấy anh xa cách. Anh đột nhiên bỏ đi mà không nói một lời, hơi ấm còn đọng lại mà mở mắt ra đã là hư vô. Anh đột nhiên biến mất, để lại mình Sơ Vũ trong căn phòng lạnh ngát, lạnh vì màu trắng, và lạnh vì không có anh. Sơ Vũ đã phải từng bật cười mỉa mai: Nếu không phải vì Naka cho người đến giết em, anh sẽ không bao giờ quay lại tìm em nữa?
Tình yêu của người đàn ông nào cũng có lúc dịu dàng, lúc mãnh liệt. Nhưng tình yêu của Lục Tử Mặc đặc biệt hơn, nó là sự hòa quyện của cả dịu dàng và mãnh liệt: dịu dàng trong chi tiết nhưng lại mãnh liệt trong hành động. Anh thờ ơ cầm tay cô, đẩy mạnh cô xuống dòng suối nhưng lại dịu dàng ôm cô vào lòng chắn dòng nước siết. Anh điên cuồng thỏa mãn trên người cô, nhưng từng cái hôn không che dấu được nét ôn nhu. Anh yêu cô mãnh liệt nhưng lại chỉ nhẹ nhàng nói một câu vu cơ Đừng rời xa anh. Lục Tử Mặc, tình yêu của anh không thể hiểu, chỉ có thể cảm nhận.
Đi theo anh, em có thể mất mạng bất cứ lúc nào. Đi theo anh, em có khả năng không nhìn thấy ngày mai. Anh không thể cho em bất cứ lời hứa hẹn nào. Điều duy nhất anh có thể làm là toàn tâm toàn ý yêu em và cố gắng hết sức bảo vệ em.
Nhưng dù tình yêu có mãnh liệt đến đâu thì Lục Tử Mặc lại là người cực kì lí trí. 2 lần Sơ Vũ bị bắt làm con tin Tử Mặc đều thờ ơ, vô cảm đến đau lòng. Lúc tên cảnh sát Văn cầm dao cứa cổ cô, tại sao anh vẫn cố gắng bước lại gần, dù anh càng gần cô thì dao càng gần mạch máu? Tử Mặc đặt nhiệm vụ của mình lên hàng đầu, anh chấp nhận để cô bị thương vì anh là một cảnh sát, triệt phá đường dây ma túy là nhiệm vụ, cũng là trách nhiệm của anh. Nhưng có lẽ cũng chỉ có Tử Mặc mới biết anh đã đau thế nào khi nhìn đạn găm vào ngực Sơ Vũ, nhìn máu từ cổ cô trào ra. Vì thế nên anh lại càng đẩy cô ra xa, cự tuyệt tình cảm của cô cũng như của chính mình. Tử Mặc quyết đoán, luôn chấp lấy cơ hội để Sơ Vũ được an toàn. Lí trí và tình cảm của Tử Mặc đối lập nhau, nhưng tình cảm lại chưa thắng nổi một lần.
Tử Mặc còn luôn bình tĩnh trong mọi trường hợp, lúc bị tấn công bất ngờ hay bao vây, anh đều lập ra kế hoạch trốn thoát. Ngay cả khi mọi việc xảy ra ngoài dự định của anh thì Tử Mặc vẫn đối mặt được với mọi tình huống. Tôi không thể quên hình ảnh Tử Mặc giật sợi chỉ kim loại đang khâu trên mình để siết cổ kẻ thù. Người ngoài nhìn vào thì thấy anh kinh tởm, anh khát máu nhưng nếu hiểu hoàn cảnh của anh, ta sẽ thấy anh nhạy bén, tinh nhanh đến bất ngờ. Ánh mắt lạnh lùng bừng sáng trong đêm đen, tất cả chỉ như làm nền cho sự xuất sắc của anh. Giết người không chớp mắt, lí trí của Tử Mặc mạnh mẽ đến mức khiến anh trở thành một con người vô cảm, không còn cảm thấy ghê sợ trước cái chết. 12 năm trong giới, có lẽ anh cũng đã quen rồi.Tử Mặc từng nói xã hội đen là chấp nhận và làm ngơ. Đúng, chấp nhận và làm ngơ, trong cuộc chiến sinh tồn chỉ có kẻ mạnh mới có thể thắng, Tử Mặc muốn đạt được mục đích thì chỉ có thể tàn nhẫn hơn hơn cả kẻ thù.
Dòng cuối: kết truyện là một kết thúc có hậu. Tôi thấy thanh thản với kết truyện nhưng không thỏa mãn với nó. Có lẽ hình ảnh Lục Ca tàn nhẫn đã ăn sâu vào tâm trí tôi, khiến tôi khó lòng chấp nhận anh làm một cảnh sát. Tôi yêu hình ảnh lãnh cảm vô tình khi anh làm tên trùm xã hội đen, không phải một hình ảnh cảnh sát lương thiện sẵn sàng hy sinh vì nhiệm vụ. Có lẽ khi đã yêu ai đó, ta không còn quan tâm họ là trắng hay đen, là con hay là người. Ta chỉ yêu hình bóng người ấy trong trái tim ta. Và đối với riêng tôi, Lục Tử Mặc vẫn mãi là Tam ca lừng lẫy trong giới xã hội đen Tam giác Vàng.
– Mộc Nhĩ
Khiêu Dược Hỏa Diễm là cái tên tương đối lạ, không có sức thu hút như Cố Mạn, Tiên Chanh, Diệp Lạc Vô Tâm hay Đường thất công tử. Tuy nhiên, sau khi đọc xong cuốn Quan hệ nguy hiểm, Hoa Ban quyết định phải ra sức săn lùng các tác phẩm khác của tác giả này.
Nói làm sao nhỉ? Một tác phẩm đồ sộ về nội dung, hình thức, lối viết và từ ngữ. Ngay từ chương 1 của câu chuyện, người đọc đã không cách này dứt ra được.
Bối cảnh diễn ra chủ yếu ở 3 nước Trung Quốc, Miến Điện và Thái Lan. Đây là một câu chuyện nồng nặc mùi súng đạn, tình dục, bạo lực… thể loại bao gồm có tình cảm, trinh thám, hình sự, …người viết đã xây dựng tỉ mỉ và chân thực bộ mặc xấu xa của thế giới ngầm vùng Tam giác vàng.
Bắt đầu từ khi cô bác sĩ trẻ Đặng Sơ Vũ bị bắt làm con tin trong một vụ khủng bố ở Thái Lan rồi may mắn rơi vào tay Tam ca Lục Tử Mạc của nhóm buôn bán ma túy Kim Gia. Con người này tự nhận mình bị bất lực, chỉ muốn dùng cô làm vật chơi đùa. Ấn tượng ban đầu của cô về anh ta chính là giọng nói trầm ấm, còn cảm nhận ban đầu của người đọc là có linh cảm anh ấy là người tốt. Bởi vì theo cách kể của tác giả, Tử Mạc đã cố ý cứu Sơ Vũ trở thành trò tiêu khiển dung tục của đám đàn ông và còn tạo cơ hội để cô được giải cứu. Tuy nhiên, tác giả cũng sớm làm người đọc vỡ mộng khi cho anh ta lộ ra sự nhơ nhuốc, máu lánh, nguy hiểm chết chóc như đúng công việc anh ta làm. Lục Tử Mạc được người trong giới đánh giá là “không có nhược điểm” từ ngày gặp Sơ Vũ đã để lộ mọi sơ hở chết người cũng như hành động trái quy tắc bản thân
Sau khi đọc hết truyện, Hoa Ban quyết định cho tên anh vào nhóm nam nhân vật top tem của tiểu thuyết ngôn tình. Nếu xét trong đề tài xã hội đen, tội phạm thì rõ ràng Lục Tử Mạc cuốn hút hơn cả Hàn Trạc Thần, An Dĩ Phong, Lôi Kình vân vân và ve ve… Anh được miêu tả với phong cách Bad Guy trong công việc, sự can đảm và bãn lĩnh phi thường lúc nguy nan. Nếu Hàn Trạc Thần khiến người đọc ngất ngay vì uy quyền, tiền tài, bề ngoài, lòng si tình thì Lục Tử Mạc là hình mẫu của người đàn ông không thể đốn ngã, hành động siêu phàm và bình tĩnh ngay lúc cận kề cái chết. Hầu hết câu chuyện anh không mấy khi thảnh thơi làm ông hoàng trong địa vị thứ 3 của Kim Gia mà là lăn lộn trong cuộc chiến ma túy và sinh tử. Cả tình huống ngặc nghèo nhất cũng không khiến anh khiếp sợ. Người đọc sẽ yêu mến nhân vật dù cho anh thường là kẻ bị chỉa súng vào đầu, bị săn lùng, tả tơi hay thương tích trầm trọng. Chỉ như thể mới thấy được bản năng sinh tồn và lòng dũng cảm của con người này.
Chấm điểm cho nhân vật Lục Tử Mạc: 100/100
Về nữ chính thì cũng không hề tồi tí nào. Nữ bác sĩ nổi bật với đôi mắc trầm ổn và thái độ phi thường bình tỉnh trước nguy hiểm. Chính bản chất đó của cô khiến nam chính đem lòng yêu thương và dùng cả tính mạng để bảo vệ. Cô ấy từ một công dân bình thường ngày một lún sâu vào cái thế giới tâm tối. Vì không may bị dính cái mác chói mắt “người phụ nữ của Lục Tử Mạc” nên hết lần này tới lần khác cô lâm vào nguy hiểm. Điều Hoa Ban thích nhất torng lối xây dựng nhân vật chính là khiến cô gái không chỉ mang vẻ mềm mại yếu đuối của nữ nhi thông thường mà còn có lúc khôn ranh, dũng cảm đến độ thực hiện các phi vụ không hề là sở trường của mình. Sơ Vũ trong truyện ngày một kiên cường hơn, dũng cảm hơn để có thể vì người cô yêu chạy đông chạy tay để giành giật sự sống.
Phong cách viết của truyện này là theo trường phái hành động. Nhiều lúc tình hình của đôi nhân vật chính nguy cấp như ngàn cân treo sợi tóc, khiến ta phải thót tim chờ đợi. Cái hay khác là câu chuyện viết quá thực, không hề kể lể sơ sài mà còn cho thấy vốn kiến thực của người viết về chính trị, quân sự, thao lược, văn hóa các dân tộc người Thái Lan,… Nhờ vậy mà câu chuyện sống động như một bộ phim của HBO.
Dường như mọi chi tiết đều có căn cứ, tính logic rõ ràng. Nhân vật không đối thoại thừa câu nào và sự tỉ mỉ trong lối tả khiến không gian truyện như hiện ra trước mắt. Đọc câu chuyện chính là khám phá xem 2 người làm cách nào để sống sót và thoát khỏi mỗi khi bị vây bắt, bị phản bội, bị hãm hại, bị cho vào tròng,… Có thể thấy rằng, con người thường quá ỷ lại vào vũ khí trong tay, vào số đông hay vào chút hiểu biết ít ỏi. Chính vì thế mà lần lượt các nhân vật bị thua thảm hại dưới tay Lục Tiểu Mạc dù anh không có lấy một tất sắt. Thật ra cái đầu của con người mới là quyết định chứ không phải tứ chi. Câu chuyện có nội dung mang tính kịch như trong điện ảnh nhưng không tạo cảm giác hoang đường mà còn rất chân thật.
Nhìn chung đây là một truyện rất đáng xem, tình tiết gây cấn ép tim, ly kỳ và vô cùng lãng mạn. Về mặt H thì cũng khá nặng… Không sao không sao, vốn dĩ nhịp điệu của truyện là dữ dội, hoành tráng nên màn H kịch tính một chút mới phù hợp hehehe.
– Hoa Ban
Trích dẫn Quan hệ nguy hiểm
“Ngay từ đầu em đã biết việc ở bên anh là rất khó khăn. Em biết có lẽ một ngày nào đó cái chết sẽ chia cắt chúng ta. Nhưng dù quan hệ của chúng ta là nguy hiểm đến mức nào, trải qua nhiều chuyện như vậy. Em đã trở thành một phần không thể xóa bỏ trong cuộc đời anh. Dù xảy ra bất cứ chuyện gì. Những ngày tháng sau này em sẽ cùng anh đối mặt. Đối với em được hưởng cuộc sống bình yên, hạnh phúc như bây giờ đó là món quà của Thượng đế ban tặng cho em”
“Tử Mặc, khi em quyết định ở bên cạnh anh, em biết sau này có nhiều chuyện mà em buộc phải đối mặt”
“Đi theo anh, em có thể mất mạng bất cứ lúc nào. Đi theo anh, em có khả năng không nhìn thấy ngày mai. Anh không thể cho em bất cứ lời hứa hẹn nào. Điều duy nhất anh có thể làm là toàn tâm toàn ý yêu em và cố gắng hết sức bảo vệ em.”
“Dù em có hận anh, có muốn rời xa anh, nhưng bây giờ anh sẽ dùng mọi cách để giữ em bên cạnh anh.”
“Ưu điểm lớn nhất của độc thân là tự do. Không cần nghĩ đến chuyện tan sở về nhà chăm sóc người đàn ông tứ chi mạnh khỏe nhưng chẳng làm gì, không cần nghĩ đến chuyện dọn dẹp nhà cửa, giặt giũ, rửa bát. Không muốn nấu cơm thì ra ngoài ăn…”