Tô Dao là một bà mẹ đơn thân nuôi con nhỏ, vì nhiều nguyên nhân nên cô vẫn sống chung với Cố Nguyên, người chồng trước dưới cùng một mái nhà. Tô Dao vì muốn mau chóng sống tự lập nên chuyển công việc mới, nhưng không ngờ rằng cấp trên của cô lại là Hứa Đông Dương, đã từng là người yêu cũ của cô. Hứa Đông Dương muốn giành cô trở lại bên cạnh mình, anh vô tình phát hiện ra con gái chung của Tô Dao và Cố Nguyên lại chính là cốt nhục của anh. Đồng thời, Cố Nguyên cũng muốn giữ Tô Dao ở lại sống chung dù rằng hai người đã ly hôn, nhưng quyết định đó lại mang đến một bầu không khí ngập tràn ấm áp và nguy hiểm.
Review Sống chung sau ly hôn
Đầu tiên, Hoa Ban chọn truyện này để đọc là vì Hồ Tiểu Mỵ là một bút danh khác của Khiêu Dược Hỏa Diễm (tác giả Quan hệ nguy hiểm)
Càng đọc thì càng yêu thích lối viết của nữ nhà văn này. Chị tiêu biểu cho ngòi bút phóng khoáng, hiện thực và không chạy theo trào lưu ngôn tình. (tức là những mô tuýp chung chung, kiểu diễn biến thông thường và nhân vật điển hình). Câu chuyện của chị luôn hướng tới một chủ đề nhất định và mang tính giác ngộ cao.
Sống chung sau ly hôn là một lời răng dạy dành cho tất cả các thiếu nữ hiện đại nói riêng và phụ nữ nói chung về “bộ mặt thật” của TÌNH YÊU VÀ HÔN NHÂN. Đó là tiếng cảnh tỉnh cho bất kì ai ôm khao khát cuộc sống vinh hoa phú quý, bất kì ai vì tình yêu mà xa rời hiện thực, bất kì ai xem HÔN NHÂN là một căn phòng dễ bước vào, dễ đi ra.
Các nhân vật trong truyện không gây ấn tượng cho người đọc vì tiền tài hay sự nghiệp họ nắm giữ. Tất cả chỉ chú trọng vào cái tôi, tính cách, nhân phẩm, đạo đức. Bạn đọc sẽ cảm thấy yêu thích và mến mộ anh chàng nam chính Cố Nguyên vì bản thân anh ta, vì nhân cách cao đẹp, vì tình yêu chân thành. Nếu dùng con mắt thực dụng mà xem xét có lẽ bạn sẽ “chọn” Hứa Đông Dương cho vai trò “người thắng cuộc” trong chuyện tình cảm với Tiêu Dao. Đúng thế, Hứa Đông Dương là một người đàn ông độc thân, giàu có, hấp dẫn, phong độ,… cái kiểu nhân vật được ngôn tình xưng tụng là CON RÙA VÀNG. Nhưng liệu mấy con rùa này có thích hợp cho cuộc sống gia đình?
Hôn nhân dưới cái nhìn của Hồ Tiểu Mỵ là sự gắn kết không chỉ giữa hai người mà còn là hai họ, hai gia đình. Hôn nhân bao gồm nhiều yếu tố chứ không chỉ đơn thuần là tình yêu. Có lẽ ngày nay, tôi và các bạn đều thần thánh hóa cái thứ gọi là TÌNH YÊU. Chúng ta xem phim, thấy họ sống chết vì yêu, hy sinh bản thân vì yêu, thậm chí vì yêu nên điên dại. Chúng ta đọc tiểu thuyết, tình yêu như một thứ cảm xúc thiêng liêng có thể nhấn chiềm tất cả, anh vì cô mà từ bỏ cả gia đình giàu sang, cô vì anh kết hôn mà có thể treo cổ tự vẫn.
Chính những thứ phim ảnh, sách vở như thế mà khiến chúng ta (có cả Hoa Ban) ngộ nhận rằng: Chỉ cần có tình yêu, tôi và anh có thể mãi mãi hạnh phúc.
Thực tế, điều này hoàn toàn SAI.
Bạn có từng nghĩ, sau khi anh ta rời bỏ gia đình giàu có thì sẽ làm sao để nuôi sống bạn hay bản thân anh ta? Người ấy có đủ nghị lực bước đi trên đôi chân của mình? Nếu chẳng may, cả hai rơi vào nghèo khổ, liệu lúc đó cái TÌNH YÊU có làm ta no bụng?
Bạn có từng nghĩ, vì tình mà kết liễu số mệnh là vô cùng ấu trĩ? Bạn có biết người ta sẽ đánh giá bạn ra sao? Cha me bạn sẽ khổ đau thế nào? Con người (đặc biệt là phái nữ) thường giam mình trong cái thế giới xúc cảm của riêng họ. Họ đã quên rằng “tình cảm” chỉ là một mảnh ghép trong bức tranh Hôn nhân-Gia đình.
Đọc Sống chung sau ly hôn, dõi theo hành trình của Tô Dao, có thể đôi lúc bạn sẽ nhìn thấy chính mình trong cô ấy. Giữa một người đàn ông mình yêu và một người đàn ông mình cần, làm sao để chọn? Những phút do dự của cô làm tổn thương Cố Nguyên và gieo rắc hy vọng hão huyền cho Hứa Đông Dương. Những sự mâu thuẫn, dằn vặt kéo Tô Dao lún sâu vào bùn lầy không thể nào thoát.
Quyết định quan trọng của đời người không bao giờ là dễ dàng, nó khiến ta dễ sai lầm vì một kích thích bên ngoài trong thời khắc nhạy cảm nhất. Cũng như giữa người cha ruột và người cha đã nuôi mình khôn lớn, đứa trẻ không thể nào biết phải chọn ai.
Vậy người lớn thì có thể thông suốt hơn trong chọn lựa hay không?
Hồ Tiểu Mỵ đã viết nên một bài học bổ ích cho chị em phụ nữ, khai sáng nhiều quan niệm sai lầm trong hôn nhân. Từ sự bộc bạch của Tô Dao, ta mới thấy tình yêu chưa bao giờ là đủ cho một gia đình hạnh phúc…
“…Ngày xưa khi sống chung với anh, em luôn nhớ anh, không thấy anh, em luôn lo lắng, cãi nhau với anh, em lo anh bị tổn thương. Mọi tình cảm của em dường như đều bị anh làm cho nghiêm trọng hơn. Yêu rất nhiều mà hận cũng rất nhiều. Với Cố Nguyên thì hoàn toàn không giống như vậy…”
“Khi sống với anh ấy, em cảm thấy rất thanh bình. Em không cảm thấy quá thích cũng không cảm thấy quá ghét, cứ yên ả, vì vậy lúc đó em cảm thấy mình không yêu anh ấy. Thế nhưng không phải, Đông Dương… “
“Cố Nguyên không giống anh. Anh ấy có thể vĩnh viễn không bao giờ làm được như anh – tạo ra những vết sẹo sâu khắc mãi trong sâu thẳm trái tim em, vĩnh viễn sẽ không bao giờ mất – nhưng anh ấy luôn bao dung đối với em.”
“Bình lặng như không khí, nhưng xa anh ấy rồi sẽ không thể nào sống được, không thể nào thở được.”
Tuy nội dung của truyện hướng về một đề tài rất bình thường, nhưng thông điệp mà truyện gửi gắm không hề tầm thường. Chỉ duy nhất điều đó, bộ truyện này đã vô cùng xuất sắc.
Nói thêm nữa về lối kể thì rất rõ ràng, mạch lạc, không nói dư thừa một câu nào và không khoa trương, chỉ bám lấy hiện thực. (đây là điều mà hầu hết các ngôn tình không thể làm được)
Tình tiết thì lô gích, gây cấn, tạo sự hồi hộp, lo âu, sợ hãi… cứ như chính bạn là nhân vật trong truyện.
Hoa Ban còn đặc biệt đề nghị các đọc giả không nên bỏ qua phần tái bút rất bổ ích ở cuối truyện. Tác giả đã chia sẻ kinh nghiệm và nhận định của bản thân về Tình yêu – Hôn nhân – Gia đình. Có những lý lẽ mà bạn chưa hiểu ra hoặc ngộ nhận. Có những vấn đề mà bạn sắp đối mặt nhưng chưa hề lường trước…
“Tôi không đòi hỏi bạn trai mình là người cao lớn, đẹp trai, không đòi hỏi anh phải có tiền, thế nhưng anh phải có một công việc ổn định, tiền đồ rộng mở, tôi hi vọng anh là người có chí tiến thủ, có thể rộng lượng, thấu hiểu tôi, có thể nói chuyện với tôi một cách bình tĩnh, mà không phải là chỉ biết chỉ trích, hoặc yêu cầu cao với tôi, hoặc yêu cầu thấp với bản thân mình; tôi không cần anh phải làm việc nhà, nhưng khi tôi cảm thấy mệt, anh có thể hiểu và chủ động chia sẻ với tôi; tôi hi vọng anh không nói quá nhiều, anh nên suy nghĩ nhiều hơn tôi, tôi ghét nhất là những người đàn ông nông nổi nói bù lu bù loa. Cuối cùng, anh lựa chọn tôi thì phải chung thủy với tôi, có thể cùng tôi xây dựng một mục đích sống cho cả hai.”
“Tất nhiên, cao lớn, đẹp trai, có tiền, những người hội đủ những tiêu chuẩn đó trên thế giới chỉ chiếm 3%, còn họ thì được tận 97% phụ nữ trên thế giới này yêu thích. Nếu bạn là người phụ nữ thích số 3% này thì bạn phải yêu kiều, xinh đẹp, giàu có, thì tôi mới tin rằng bạn có khả năng và tự tin sống chung với người đàn ông như vậy.”
“Theo như cách nói của các nhà khoa học phương Tây, cảm giác “yêu” của con người thực ra là một loại vật chất hóa học trong não bộ. Loại vật chất này có thể đạt tới cao trào trong khoảng thời gian một tới ba tháng, có người có thể duy trì tới một năm, trong thời gian này, bạn có thể rơi vào thời kỳ yêu nồng nàn, sau đỉnh cao, rồi tự nhiên nó sẽ xuống dốc. Thông thường mà nói, loại vật chất này sẽ giảm dần từ hai đến ba năm, rồi cuối cùng thì hoàn toàn biến mất.”
“Chúng ta thường nói, tình cảm chỉ là những xúc động của não bộ, cách nói này không phải là hoàn toàn không có lý, nó thực sự là một vật chất hóa học phân liệt nhất thời trong não bộ. Có rất nhiều đôi vợ chồng có cuộc sống hôn nhân hạnh phúc cho tới cuối đời là vì cả hai cùng giúp đỡ, dựa vào nhau, động viên nhau. Là cuộc sống của họ gắn chặt chẽ với nhau, chứ không phải là tình yêu khiến họ điên đảo lúc ban đầu.”
Phải công nhận là đọc tới đâu, Hoa Ban tâm đắc tới đó ^^
Truyện này mình hoàn toàn nhận định là rating maximum ngay từ đầu. Có thể các bạn sẽ cảm thấy nó hơi đời thường, hơi nhạt, thiếu sự hoành tráng… Nhưng tôi cho rằng: “Người ta đọc để sống và sống để đọc”. Những gì bộ truyện dạy cho Hoa Ban là vô cùng quý giá. Mình cảm thấy may mắn vì đã đọc cuốn này trước khi lấy chồng. Mình hy vọng sẽ không rơi vào cục diện rối rắm như Tô Dao trong hôn nhân và cũng may mắn như cô ấy, tìm được một người bạn tâm giao có thể gắn bó, chia sẻ đến cuối cuộc đời.
Có thể sau nhiều năm, tình yêu của chúng ta dần phai nhạt nhưng chúng ta vẫn thoải mái và hạnh phúc sống cạnh nhau vì chúng ta có tình thân, tình bạn, tình tri kỉ và một sự gắn kết như thói quen không thể nào thay đổi.
– Hoa Ban