Lần cập nhật gần nhất September 11th, 2020 - 04:45 pm
Thế giới này làm gì có đưa than ngày tuyết rơi, chỉ có dệt hoa lên gấm thôi. Bạn muốn được người khác dệt hoa lên gấm, trước tiên bạn phải trở thành gấm đã. Sự thật luôn tàn khốc như vậy. Xã hội cũng luôn thực tế như thế. Nhưng có một ngày tôi cũng hiểu ra, thực dụng thì có gì không tốt?
Review Sống thực tế giữa đời thực dụng (3)
Bước qua tuổi 17 non nớt với những mơ mộng về cuộc đời thật sự hạnh phúc, với những nỗi âu lo mơ hồ về thế giới rộng lớn ngoài kia. Và rồi tự hỏi, liệu bản thân có thể vững vàng bước qua giông tố không? Có đủ mạnh mẽ để quật ngã mọi rào cản không? Thế giới muôn hình vạn trạng, xã hội đầy rẫy phức tạp, khó có thể nói trước được bất cứ thứ gì, điều đó hoàn toàn không thể thay đổi!
Con người ta tìm đến sách bằng nhiều nẻo đường. Có người muốn thỏa sức bơi lội trong dòng sông tri thức, khám phá bến thuyền khoa học của Albert Einsteins, đến cập bến Edison với những phát minh của nhân loại và rồi ngược dòng thời gian trở về khi loài người chưa xuất hiện… Có người lại muốn lướt băng băng trên những đám mây vươn lên những vì sao tìm đến dãy ngân hà xa xôi kia để ngắm nhìn hòn lửa vĩ đại hay viên ngọc xanh đang trôi chầm chậm giữa vũ trụ. Có những người lại bước đi trên những trang sách bằng đôi mắt và sự đam mê về thế giới viễn tưởng hay những câu chuyện trinh thám đầy hấp dẫn.
Tôi, bước qua giai đoạn dậy thì với nhiều thay đổi trong suy nghĩ khiến bản thân trở thành một con người tiêu cực. Dường như những dòng suy nghĩ của bản thân lại trở thành những nhát dao đâm thẳng vào tâm hồn mỏng manh của đứa trẻ mới lớn. Luôn thu mình lại sợ hãi thế giới ngoài kia như chú sên luôn thu mình trong vỏ, như một chú chim non còn chập chững tập bay. Cuối cùng, tôi tìm đến sách. Tôi không giống họ, niềm đam mê với sách của tôi bắt nguồn từ việc muốn giải thoát bản thân chứ không phải lòng yêu mến văn chương hay khoa học.
Và rồi, như một cái duyên, tôi tìm thấy cái tên rất ấn tượng: SỐNG THỰC TẾ GIỮA ĐỜI THỰC DỤNG – Mễ Mông.
Bước ra thế giới rộng lớn mênh mông ngoài kia, tưởng chừng như có thể sống thật thoải mái với những mơ mộng của cuộc đời. Nhưng không, cái thực tế bao giờ cũng nghiệt ngã hơn bao giờ hết.
Mễ Mông nói rằng: Chúng ta cố gắng kiếm tiền không phải vì chúng ta thích tiền. Mà bởi “cả đời này, tôi không muốn đến với ai vì tiền, cũng không muốn chia tay ai vì tiền”. Rốt cuộc, bây giờ tôi đang liều mạng nỗ lực như thế vì cái gì? Chẳng phải để kiếm thật nhiều tiền sao? Cuốn sách như một thứ ánh sáng kì lạ chiếu rọi cả con đường tối mịt mà tôi đang bước đi trong vô thức. Tôi từng tỏ ra rất xem thường những con người coi trọng tiền bạc, vì nghĩ họ thật thực dụng. Nhưng, tôi đã sai! Chỉ là họ đang nhìn vào thực tế, nhìn vào cái thế giới khốn kiếp vốn chạy bằng tiền ngoài kia. Tiền không mua được tất cả nhưng nếu tôi không có tiền, ngay cả tư cách yêu một người cũng chẳng có. “Nếu hỏi tình yêu và bánh mì tôi chọn cái nào? Tôi sẽ nói, hãy cho tôi tình yêu, bánh mì tôi sẽ tự mua” …
Khi bắt đầu dần hình thành nhận thứ về thế giới xung quanh, chợt nhận ra rằng: “Tôi không xinh đẹp!” Có phải đó là một loại thiệt thòi hay không? Có thể thay đổi không? Nhờ cuốn sách này, tôi đã có câu trả lời cho chính mình. Thực ra, không cần phải luôn tự ti với vẻ ngoài của mình như thế, bởi lẽ nó hoàn toàn có thể thay đổi. Cứ ngồi yên một chỗ, soi gương ngắm nghía khuôn mặt, vóc dáng của mình thì có thể đẹp lên sao? Không đời nào! Ông trời đã ban cho khuôn mặt này, mẹ đã sinh ra hình hài này, không thể biến mình thành người khác được. Nhưng chính chúng ta có thể biến nó trở nên xinh đẹp hơn.
“Trước 20 tuổi, bạn có thể trách bố mẹ vì mình xấu xí, nhưng sau 20 tuổi, bạn vẫn xấu, bạn đáng đời! Bởi vì nguyên nhân phần lớn là do bạn lười. Những người xinh đẹp đều đang nỗ lực như vậy, chúng ta xấu xí làm gì có quyền lười. Nhanh chóng đi đắp mặt nạ, xuống lầu chạy hai vòng đi. Bạn không thể ngộ nhận, không thể phó mặc cho số phận được! Trên thế giới này luôn có những người xinh đẹp, luôn có người càng ngày càng xinh đẹp, tại sao người đó không thể là bạn?”
Một nguồn năng lượng vô cùng tích cực nhanh chóng lan tỏa khắp con người tôi, khỏa lấp bộ não chỉ biết suy nghĩ tiêu cực. Điều đó không tốt sao?
Ông trời luôn luôn công bằng với tất cả chúng ta, chỉ là bạn nhìn cuộc đời với đôi mắt đầy bất mãn mà thôi. Đừng chỉ suy nghĩ, hãy làm hãy hành động rồi mọi thứ sẽ ổn thôi nếu chúng ta nỗ lực hết mình!
Cuốn sách này, những dòng chữ này, tuy nhỏ bé nhưng mang một sức chứa không hề nhỏ. Từ những năm tháng tưởng chừng như trầm cảm, tôi chìm đắm trong bùn lầy, trong hố sâu của tuyệt vọng đến bây giờ. Tôi đã hoàn toàn khác, bất cứ ai cũng phải ngưỡng mộ bởi năng lượng tích cực tỏa ra từ tôi. Vì tôi biết, ngoài mình ra, chẳng ai sống thay cuộc đời này cho tôi cả. Trời đất đã ban phát cho tôi, tôi chỉ được sống một lần thôi, tại sao không làm điều mình muốn, sống theo đức tin mà mình đã chọn. Tại sao không trở thành bản thân của phiên bản tốt hơn thay vì trở thành bản sao của người khác?
Mễ Mông đã cho tôi biết nguyên nhân thực sự của tất cả nỗi buồn. Tôi buồn vì mọi cố gắng của mình đều thất bại, buồn vì bị người khác xem nhẹ năng lực và buồn vì không được xinh đẹp. Nhưng tôi đã quên mất rằng bản thân tôi chỉ biết buồn chứ không biết nỗ lực! Chính tôi đã cố gắng chưa đủ, năng lực chưa đủ tốt để người khác có thể xem trọng, là do tôi quá đề cao bản thân trong khi từng đó nỗ lực vẫn chẳng là gì. Người tốt hơn tôi, giỏi hơn tôi và xinh đẹp hơn tôi, tất cả họ đều đang rất rất rất cố gắng. Để có thể đuổi kịp họ, tôi chỉ có thể nỗ lực gấp đôi!
Nếu có một ngày bạn cảm thấy chẳng có động lực làm bất cứ thứ gì hay đơn giản là lười. Tin tôi đi, hãy đọc cuốn sách này dù chỉ là một vài trang, nguồn động lực trong bạn sẽ dồi dào mãnh liệt như sóng biển, rạo rực như nắng chói mùa hè. Cứ sống mãi những năm tháng vô nghĩa vậy thôi sao? Đừng ỷ lại vào ngày mai, ngay bây giờ là thời điểm tốt nhất, hoàn hảo nhất rồi, bạn phải hành động thay vì chỉ suy nghĩ. Cuộc đời đều là những trang giấy trắng mỏng manh, nó cần chúng ta tô điểm thêm đầy màu sắc, bức tranh do chính chúng ta tạo nên từ tất cả những nỗ lực, cố gắng.
Cuộc đời- là một thứ gì đó rất trừu tượng, để sống một cuộc đời trọn vẹn hẳn phải nếm trải đủ loại khổ đau hay hạnh phúc, phải vài lần vấp ngã, phải làm lần suy sụp con người ta mới biết trân trọng hơn món quà quý giá này. Đừng trách móc sao ông trời lại bất công, đừng oán than vì đã được sinh ra để rồi đau khổ. Bởi lẽ, được sống đã là một loại hạnh phúc!
Cuốn sách này sẽ là một người bạn đồng hành lý tưởng để giúp bạn trở nên tốt hơn, sống một cuộc sống lý tưởng, có mục tiêu và biết cách tồn tại dễ dàng hơn trong thế giới này. Mặc dù nội dung đã xuất hiện khá nhiều trên các diễn đàn, không còn quá mới mẻ nhưng cách truyền đạt của tác giả sẽ khiến bạn cảm thấy hứng thú.
Chúng ta không thể thay đổi thế giới, vậy tại sao không thay đổi nhận thức và cách sống của chính mình? Bạn có tin không? Bạn hoàn toàn có thể!
– Hải Trâm
“Thế giới này căn bản không có ai sinh ra không gặp thời. Bạn không thành công, vì bạn chưa đủ giỏi mà thôi”.
Giữa thế gian vội vã, chúng ta nỗ lực như thế, cuối cùng là vì cái gì? Chắc chắn ai cũng đã trải qua những cảm giác mơ hồ như vậy. Đêm tối cuộn mình trăn trở đến bật khóc, hay cảm thấy lạc lõng giữa đám đông và tự cho mình là một kẻ vô dụng. Phải! Bạn trách cuộc đời tệ bạc, bất công. Nhưng, thực dụng thì có gì không tốt?
Quyển sách “Sống thực tế giữa đời thực dụng” của MỄ MÔNG đã khiến cho tôi trở thành một con người khác, có lối đi đúng đắn hơn, có ước mơ và điều quan trọng nhất là cố gắng hơn. Nó đã tát thẳng vào những suy nghĩ ngu xuẩn của tôi bấy lâu. Bằng những cảm hứng đầy chân thật, Mễ Mông đã truyền cho tôi một sức mạnh rất phi thường.
Quyển sách có 8 chương với nhiều câu chuyện khác nhau, từ gia đình đến xã hội và cả tình bạn lẫn tình yêu. Những câu chuyện ấy có thể bạn đã bắt gặp trong cuộc sống hàng ngày, nhưng không phải ai cũng có thể nhìn thấy đến cuối câu chuyện, suy cho cùng chuyện của người khác vẫn do người người khác làm chủ mà thôi. Quyển sách với lối viết dí dỏm, gần gũi, thậm chí còn có một chút ngông cuồng, đa số đều là quan điểm của tác giả. Tuy nhiên những quan điểm ấy hợp lý đến bất ngờ.
Sinh ra không phải là con nhà giàu, giới hạn của bạn lại chỉ là vạch xuất phát của những “con nhà giàu”. Bạn trách thế giới bất công? Không hẳn, ít nhất đời bố mẹ của người ta cũng nỗ lực nhiều hơn bố mẹ bạn. Vậy chẳng phải rất công bằng sao? Chim yến làm sao biết được chí của chim ưng, đối với người dùng cả đời cống hiến cho sự nghiệp vĩ đại, ngoài ngưỡng mộ ra bạn có thể làm gì? Mễ Mông đã cho tôi một sức mạnh tinh thần đến mức thượng thừa, chị ấy nói nếu sinh ra không thể là một Vương Tư Thông (con trai tỉ phú người Trung Quốc) thì hãy cố gắng trở thành một Jack Ma (tỉ phú người Hồng Kông). Nỗ lực không phải để có nhiều tiền chất đầy núi mà để có tiền sống một cuộc đời ý nghĩa. Nhiều tiền để làm gì? Để giải cứu thế giới chắc? Không, trước tiên là hãy sống hạnh phúc và khiến gia đình mình đủ ba bữa ăn mỗi ngày. Mễ Mông cũng đưa ra quan điểm, làm việc mình thích chưa chắc sẽ thành công nhưng chắc chắn sẽ rất hạnh phúc. Đúng là vậy, có người phấn đấu cả đời lại đến khi về già rồi tự hỏi mình đã đạt được ước mơ hay chưa. Nhưng cũng có những người bình bình tại tại, lại luôn mỉm cười từ tận đáy lòng. Thật ra hạnh phúc rất đơn giản, chính là biết đủ!
Ngoài ra, quyển sách còn khiến người đọc khẳng định lại chính mình. Một con người nghèo khổ không phải là không xu dính túi mà là ngay cả một ước mơ cũng không có. Mễ Mông cho hay, khi bạn đã có một việc mình muốn làm, bạn sẽ đau khổ, sẽ bị uy hiếp, một người khi có ước mơ sẽ trở thành con tin của thượng đế. Bạn sống không chỉ để thở, mà còn phải sống để khiến mình không phải hối tiếc bất kì điều gì. Có tiền dùng đồ hiệu, không ai nói gì bạn, nhưng dùng đồ hiệu chỉ để khoe khoang thì thật sự rất đáng để tâm. Người ta dùng đồ hiệu không phải chỉ vì thương hiệu mà đôi khi còn vì chất lượng của nó. Đối với một người mù thời trang, Chanel hay Gucci có gì khác nhau? Đối với người không quan tâm về xe cộ, Lamborghini cũng chỉ là xe mà thôi. Mễ Mông dùng ngòi bút một cách rất sắc bén và có đôi khi hơi thô kệch. Nhưng sự thật thì hay mất lòng, nếu bạn quá để tâm ai đó nói gì về mình, chẳng phải là bạn sai mà là bạn quá nhạy cảm. Mễ Mông có viết, đối với một con bọ hung, bạn đẩy một cục phân to cũng là khoe khoang rồi. Sống mà phải để tâm ai đó nhìn nhận thế nào về mình, không phải rất mệt mỏi sao?
Có người nói tôi đã nỗ lực nhiều đến vậy vẫn không thể bằng ai cả, bạn đùa sao? Vậy sao bạn không nỗ lực thêm nữa đi, cái mà bạn bỏ ra đã là gì so với những vĩ nhân hay những người không tiếc mạng mình vì việc lớn, khi bạn nói bạn đã cố gắng, tin tôi đi, bạn vẫn chưa đủ cố gắng đâu. Bạn biết nhạc sĩ thiên tài người Áo Mozart không? Mễ Mông đã cho tôi biết, trước năm 6 tuổi, ông ấy đã phải luyện tập hơn 3500 giờ. Còn cả Bobby Fischer, 17 tuổi đã trở thành kiện tướng cờ vua, nhưng ai biết được trước đó ông đã phải mất 10 năm khổ luyện. Khóc lóc cái gì? Bạn đã bỏ ra 10000 giờ cố gắng hay chưa? Nếu chưa thấy chính mình thành công phải chăng bạn bỏ ra quá trình chưa đủ cố gắng?
Mễ Mông đã dùng ngòi bút của mình như một thứ vũ khí đâm một nhát vào tim người đọc, nhưng nhát đâm đó lại khiến người ta tỉnh ngộ hơn. Mễ Mông lấy rất nhiều câu chuyện làm ví dụ, đúc kết ra một vấn đề. Có những cô gái yêu đến điên cuồng mặc đối phương làm mình đau khổ, vậy sao cô ta không buông tay đi? Suy cho cùng là do bản thân cô ta đã muốn như vậy, nếu không thể buông bỏ thì hãy chấp nhận đi, chấp nhận mọi nỗi đau, chấp nhận những kết quả thê thảm nhất. Đó đều là do bạn muốn mà thôi, đừng đổ lỗi!
Ngưng than thở, sống tích cực hơn, thay đổi nhận thức, cuộc sống sẽ thoải mái hơn. Con người ta cứ trông đợi vào thời thế, nhưng đâu phải lúc nào cũng thiên thời địa lợi nhân hòa? Thật ra, chỉ cần bạn đủ giỏi, ngay cả thời thế cũng sẽ chiều theo ý bạn. Chính Mễ Mông đã khiến tôi nghiệm ra những chân lý ấy. Coco Chanel đã nói: “Thay vì quan tâm đến việc bị người khác chối bỏ và đối xử bất công, chi bằng bạn hãy tự tạo ra phẩm giá và vẻ đẹp cho riêng mình”. Nếu thế giới đang chỉ trỏ bạn như thế này như thế kia, việc của bạn chỉ cần mỉm cười và dùng thực lực của bản thân để tát vào mặt họ.
Mễ Mông à, em thật sự rất cảm ơn chị đã khiến em nhìn thấy một thế giới quan tươi sáng trong những phút giây tăm tối của cuộc đời, giá mà được biết đến chị sớm hơn nữa thì thật tuyệt vời biết bao. Quyển sách đã khiến em trở nên mạnh mẽ hơn và thay đổi cách nhìn nhận hoàn toàn khác, để giờ đây em có một cuộc đời khác tích cực hơn.
Các bạn ơi, hãy tin tôi, đọc ngay “Sống thực tế giữa đời thực dụng”, bạn sẽ thấy thế giới này thật ra rất công bằng và sự công bằng ấy đến từ nhận thức của chính chúng ta. Chúc cho tất cả những người đang lạc lối trong cuộc đời của chính mình tìm được hướng đi đúng đắn. Bạn cứ việc làm tốt con người mình, việc của người khác đã có người khác làm rồi.
Sau khi đọc xong cuốn “Sống thực tế giữa đời thực dụng” mình đã note lại một số lưu ý trong giao tiếp dưới đây.
1. Đừng bắt đầu một cuộc trò chuyện bằng từ “Không…”
2. Lúc nói cảm ơn có thể thêm chữ “bạn” hoặc tên đối phương. Rõ ràng từ “cảm ơn bạn” nghe thân thiện hơn là chỉ nói từ “cảm ơn” phải không?
3. Khi muốn nhận sự giúp đỡ từ người khác, câu cuối hãy thêm hai chữ “được không?”
4. Lúc nói chuyện ít dùng từ “tôi” và dùng nhiều từ “bạn”. Dùng nhiều từ “chúng tôi”, “chúng ta” có thể nhanh chóng kéo gần khoảng cách một mối quan hệ
5. Lúc khen người khác, không nên khen chung chung phải khen cụ thể, chi tiết. Khen ngợi những ưu điểm ít người nhìn thấy, những phần đối phương mong muốn được khen ngợi
6. Bạn có thể chê cười bạn mình. Nhưng không thể chê cười sở thích, đặc biệt là thần tượng của họ
7. Lần đầu gặp mặt nhất định phải nhớ tên đối phương
8. Dù cãi nhau kịch liệt thế nào, phẫn nộ ra sao, cũng không nên nói tổn thương lòng tự trọng của đối phương
9. Chân thành là nói những lời thật lòng chứ không phải khó nghe. Nhìn thấu những không nói ra cho người khác đường lui
10. Trong một buổi xã giao phải nghĩ đến cảm nhận của thiểu số
11. Đừng nói: “Bạn có hiểu tôi nói gì không?”, hãy nói “Tôi nói có rõ ràng không?”
12. Đừng nói mãi về nỗi khổ của mình, mỗi người đều có nỗi khổ riêng
13. Không nên nói: “Tôi đã sớm cảnh báo bạn rồi” , “Tôi sớm đã biết có chuyện này mà”
14. Lúc nói chuyện nếu ngắt lời đối phương, hãy hỏi: “Vừa rồi bạn nói gì thế?”
15. Trong các cuộc nói chuyện đừng quá hiếu thắng, bạn thắng về đạo lý, nhưng sẽ thua ở mặt tình cảm.
16. Lúc hưởng vinh quang, nên nhắc đến người khác. Lúc phải chịu trách nhiệm, đừng quên nhắc đến bản thân mình
17. Lúc tìm người hợp tác, đừng chỉ nói bạn muốn gì, hãy nói bạn có thể cho đối phương những gì
18. Hãy tôn trọng và nhẫn nại dù đó là người bạn thân thiết nhất.
Trích dẫn Sống thực tế giữa đời thực dụng
“Tại sao nhiều người chẳng bao giờ cảm thấy vui vẻ? Bởi cái gì họ cũng muốn, tiền bạc, quyền lực, nhan sắc, trí tuệ… cái gì cũng muốn có. Đố kỵ là thứ cảm xúc phổ biến nhất. Nếu bạn không ganh ghét đố kỵ thì bạn sẽ không cảm thấy người khác đang khoe khoang.”
“Trong tình cảm, những người chỉ cho đi mà không cầu nhận lại sẽ luôn được như ý nguyện. Không được đền đáp chút nào chính là nguyên nhân tôi chẳng bao giờ vô tư trao đi hết mọi thứ.
Tôi rất ghét những bậc phụ huynh cứ luôn miệng nói mình đã hy sinh cho con cái nhiều thế nào, vậy ai bắt bạn sinh con chứ? Đây chẳng phải do bạn lựa chọn sao? Vì con mà hy sinh giấc ngủ, hy sinh niềm vui, hy sinh tự do, nhưng nhận lại được niềm vui khi chơi cùng con, được làm trẻ con một lần nữa. Tôi tận hưởng thú vui tranh luận với con mỗi ngày. Tôi không thấy mình đang hy sinh, ngược lại còn rất trân trọng khoảng thời gian được ở bên con đó.”
“Đừng quá bận tâm đến cách đánh giá của người khác, buồn vui đời người được quyết định bởi những người luôn bên bạn.
Đừng để những người mình không quen biết như bạn trên mạng, phục vụ quán ăn, bác lái xe buýt làm ảnh hưởng đến cảm xúc của bạn, phải khiến mình trở nên mạnh mẽ, đáng yêu, những người bên cạnh mình vui vẻ, đó mới là thành công lớn nhất. Còn người khác thế nào, bạn không cần bận tâm.”
“Chúng ta phải học cách chấp nhận, có một số tình cảm chỉ xuất hiện trong một giai đoạn cuộc đời. Miễn cưỡng quay đầu làm lại cũng chẳng ích gì, cả tôi và bạn đều không còn là những con người của ngày xưa nữa. Thà rằng cứ nhớ những điều tốt đẹp nhất về bạn, dù chúng ta không thể gặp lại.
Nhớ những gì bạn từng dạy tôi.”
“Đừng cố chấp với những thứ mình không mua được. Tôi luôn vui vẻ vì ham muốn của tôi rất đơn giản, chẳng hạn như được ăn món mình thích mỗi ngày. Chỉ cần được ăn bánh bao chiên, mứt quả, tôm hùm ngon, tôi có thể vui vẻ rất lâu.
Tôi không có quá nhiều ham muốn đối với đồ hàng hiệu. Tôi mua hàng hiệu vì nó đẹp hoặc chất liệu tốt, chứ không phải để chứng minh mình danh giá. Đối với một kẻ không rành về hàng hóa, một chiếc xe hiệu GranCabrio cũng chỉ là xe hơi mà thôi.”