Tại sao em ít nói thế – nếu bạn cảm thấy đây là một điều rất lạ và để điều ấy trở thành sự cách biệt trong việc thấu hiểu, cho rằng người kia không muốn mở lòng với bạn thì thật oan uổng cho những người hướng nội. Hãy đọc cuốn sách như cách bạn cảm nhận cuộc sống này, bình yên và chậm rãi, rồi chúng ta sẽ cảm được nhau.
Review Tại sao em ít nói thế?
“Tại sao em ít nói thế? – cuốn sách dành tặng cho những người muốn bước chân vào, chạm tới thế giới của những người đa sầu, đa cảm, của những người ít nói, hướng nội. Cũng dành tặng cho chính những người luôn một mình ấy để họ hiểu mình hơn, để họ bớt cô đơn hơn” – Huy Đức.
Bạn đã có đủ tình yêu và sự thấu hiểu để bước vào thế giới ấy chưa?
“Tại sao em ít nói thế” như một bản ballad nhẹ nhàng sẽ đưa bạn tới thế giới của người hướng nội, đánh thức những điều tưởng chừng đã ngủ quên trong tiềm thức của họ.
Đâu phải cứ im lặng là thờ ơ với mọi thứ xung quanh.
Đâu phải luôn luôn tươi cười là em sẽ không cô đơn.
Đến với Huy Đức, chàng trai hướng nội với giọng văn đầy nghị lực và xúc cảm, đã mở lòng để viết lên thế giới nội tâm của những con người giống như anh. Đắm chìm vào từng trang sách, Huy Đức dẫn độc giả đi tìm kiếm bản thân, truyền dũng khí cho họ vượt qua những trở ngại trong cuộc sống. Lắng nghe “những lời đến từ im lặng” của người hướng nội, anh chia sẻ những kinh nghiệm quý giá dành riêng cho những con người nhạy cảm, ít nói để họ có thể mở lòng mình mỗi khi chơi vơi. Từ đó “Tại sao em ít nói thế” ra đời – một cuốn sách tâm lý đầy sâu lắng và triết lí: về công việc, tình yêu và cuộc sống của người hướng nội.
Tại sao em lại không thể mở lòng hoà nhập với mọi người? Tại sao em lại luôn bối rối không biết cách nói ra những lời giấu kín trong lòng ? Tại sao em lại biết rằng, vào lúc em đứng ở trong một đám đông sẽ không có một ai đến bên cạnh cùng trò chuyện với em, em sẽ khó xử đến như thế nào? Cuốn sách sẽ trả lời bạn qua tính khách quan dưới góc nhìn tâm lý học mang “cái tôi” của Huy Đức và những chọn lọc tinh tế từ những tiếng nói của nhiều tác giả khác.
Vậy thì tại sao em ít nói thế?
Chẳng phải do em lạnh lùng, vô tâm với mọi thứ, em chỉ là đang bối rối không biết làm thế nào để nói ra những lời trong lòng. Em sợ có những khoảnh khắc vui vẻ, bởi vì em cất lời mà bị phá vỡ. Em sợ có những lời mình vừa nói ra liền lập tức bị phủ nhận hoặc rơi vào khoảng trống im lặng đầy khó xử. Tại sao mọi người sống khéo như vậy, hoạt ngôn như vậy mà em lại không thể?
Cũng không phải em bỏ mặc những điều xảy ra xung quanh mà sống ích kỷ một mình, đó là bởi vì em “nhút nhát”. Em lo lắng để tâm tới những cái nhìn, phán xét của xã hội quá mức đến nỗi sự “nhút nhát ” được tạo nên như một vỏ bọc để phản ứng lại những điều khiến em tổn thương.
Hay em chỉ là vì “đang mải mê quan sát mọi thứ diễn ra xung quanh hoặc đang có dòng suy nghĩ cứ chạy mải miết không ngừng.” Và em yêu cảm giác hoà mình, đắm chìm vào thế giới nội tâm của mình, nơi có những câu chuyện của riêng mình em, chỉ em mới có thể thấu hiểu được.
Huy Đức viết lên một câu trả lời hoàn hảo của câu hỏi “Tại sao em ít nói thế” qua người thực, việc thực. Xen kẽ những lời văn bộc bạch có lẽ cũng đến chính từ cảm xúc tác giả, anh đi từng bước từ hiểu – chấp nhận đến chinh phục tính cách trầm lặng của bản thân anh cũng như mỗi độc giả.
“Tại sao em ít nói thế” không đơn thuần là cuốn sách tâm lí để phản hồi những câu hỏi: “Sao em tách biệt vậ ? Đến khi nào em mới trưởng thành để hoà nhập với mọi người? Mọi người không thích em như vậy chút nào.”, mà còn giúp người đọc tìm thấy con người của mình qua những trang sách, vơi bớt đi cảm giác cô đơn khi bỗng 1 ngày nhận ra sự “lập dị” mà xã hội gán mác lên mình thực ra lại vô cùng quen thuộc qua những câu chuyện của “Tại sao em ít nói thế?”
“Hướng nội hay hướng ngoại không quan trọng, quan trọng là hướng thiện”
Bất kể dù em là người hướng ngoại hay hướng nội, em vẫn cứ là em. Bởi mỗi người đều có những khoảng trống mà không ai có thể chạm tới, có những nỗi đau mà khi nói ra lại sợ người ta bảo mình là làm màu, không thực tế, cuối cùng chỉ có thể mình em hiểu. Chẳng thể đánh giá ai qua vẻ bề ngoài, hiểu được lòng em đâu là dễ dàng. Vậy em hãy sống bằng trái tim lương thiện của mình để đối mặt với cuộc sống, “Tại sao em ít nói thế” sẽ luôn ở bên đồng hành cùng em.
Tĩnh lặng – sức mạnh tiềm ẩn thực sự của người hướng nội.
Dưới cái nhìn khách quan của Huy Đức, anh vén mở bức màn của những con người hướng nội đầy độc lập và sáng tạo trong mối quan hệ xã hội và công việc. Anh khẳng định rằng tờ báo Wharton Program for Working Professional đã miêu tả họ như những nhà lãnh đạo tuyệt vời. Từ đó tác giả dành tâm huyết viết về những khía cạnh tốt xấu của người hướng nội, để họ có thể tìm thấy một bản nhạc yêu thích, một công việc họ giỏi hay là lời khuyên trong giao tiếp. Cuốn sách “Tại sao em ít nói thế” không chỉ là tấm gương phản chiếu nội tâm độc giả, mà còn là con đường để tìm thấy nơi họ thuộc về.
Tình yêu của người hướng nội
Xoay quanh những vấn đề “Con trai hướng nội là người như thế nào? Chân dung một cô gái hướng nội giàu cảm xúc? Cưa đổ một người hướng nội, khó hay dễ?…” Qua những trang văn, Huy Đức đưa độc giả đến với nội tâm đa cảm nhất của những con người trầm tư ít nói. Tình yêu của người hướng nội như thế nào? Nó không ồn ào, phô trương mà mang vẻ yên bình, lặng lẽ. Tình yêu trong “Tại sao em ít nói thế” giống như kim cương đá quý, giấu đi vẻ đẹp và giá trị của mình qua từng tầng sỏi đá gai góc, chỉ đến khi con người ta khám phá ra được, mới có thể ngưỡng mộ sự quý giá ấy.
Và em hãy yêu lấy bản thân vì em là một người hướng nội, em đừng cảm thấy tự ti vì sao em không thể sống khéo như mọi người, bởi em đã làm tốt rất nhiều điều khác. Điều em có thể hay chăng là sống với chính mình, dùng tất cả ưu điểm của em để đối mặt với cuộc sống.
Đọc “Tại sao em ít nói thế” để tìm kiếm bản thân, để chạm tới những điều thầm kín trong thế giới của người hướng nội – những con người lương thiện nhưng mạnh mẽ, ấm áp nhưng độc lập.
Một tác phẩm lấy cảm hứng từ những thiên tài của cảm xúc
Một cuốn sách tâm lí đáng ngưỡng mộ về những người hướng nội.