Lần cập nhật gần nhất December 16th, 2019 - 01:45 pm

Đọc Thất Tịch Không Mưa để biết thế nào là tình yêu khắc cốt ghi tâm, yêu một người đến chết đi sống lại. Để hiểu tìm được người đi cùng mình suốt cuộc đời không dễ dàng chút nào. Cho nên khi tìm được đúng người rồi hãy làm hết sức để giữ người ấy bên mình.
Đọc để hiểu tình yêu không phải là tất cả. Cuộc sống còn rất nhiều thứ mà chúng ta phải để tâm đến, từ đó có thêm sức mạnh khi không thể có được tình yêu của mình.
Đọc để biết rằng cái chết không phải là hết. Có khi đó lại là sự bắt đầu cho một kiếp mới. Nghe có vẻ hoang đường, nhưng đôi khi tôi vẫn tin vào những điều như thế đấy. Cũng cần một chút hư ảo cho cuộc sống này thêm đáng giá.
- Review (2)
- Trích dẫn
- Tóm tắt
Review (2)
Trước khi đọc, tôi cứ có một cảm giác rất quen thuộc với nó, nhưng cũng không để ý mấy. Nhưng càng đọc tôi càng nhớ rõ mọi tình tiết, giống như bị déjà vu vậy. Đọc đến cuối tôi mới nhớ ra, hoá ra truyện này đã từng nằm trong list đọc truyện ban đêm của tôi hồi cấp 3. Chẳng hiểu vì lí do gì mà khi đó lại rất thích được khóc vào ban đêm (giờ nghĩ lại thấy cũng hơi hơi hối hận, bạn nào còn trẻ thì đừng giống thế nữa nhé, lớn thêm vài tuổi mắt thâm quầng trũng sâu không chữa nổi thì sẽ hối hận đó!).
Khóc lóc vào thời điểm đó thật thoải mái, không phải ngại ánh mắt ai cả, không phải ngại nghe hỏi han, không phải mệt với những lời an ủi. Đó trở thành thói quen không biết tốt hay xấu của tôi vào cấp 3, dường như không khóc thì không thể ngủ nổi. Vì thế tôi lục lọi tất cả những câu chuyện buồn để đọc. Trong đó có Thất Tịch không mưa.
Và tôi cũng nhớ lại, đêm đó tôi đã khóc. Như mưa.
Thật tiếc khi ngày đó không đủ trình độ để viết một review. Một review viết vào thời điểm còn non trẻ và đọc lần đầu sẽ khác rất nhiều một review viết khi đã trưởng thành.
Nhưng thật sự, một câu chuyện đã khiến bạn khóc như mưa hồi trẻ, sau đó lại khiến bạn rơi nước mắt khi lớn, chắc chắn sẽ không phải một câu chuyện tầm thường. Chỉ khác là khi nhỏ, tôi khóc vì buồn; lớn lên một chút tôi khóc vì, ờm…có lẽ là mừng.
Tôi nghĩ, đây là một câu chuyện có kết thúc rất hay. Trải dài câu chuyện thì buồn thật đấy, nhưng kết thúc thì không hề.
Có cảm giác không khí trong truyện, lẫn nội dung của nó, khá giống Bán Dực. Hay có thể nói là Bán Dực giống Thất Tịch không mưa. Mọi thứ đều u ám, u ám đến buồn thương, u ám đến bất lực. Khác ở chỗ, Bán Dực u ám đến mức nghẹt thở, còn Thất Tịch không mưa vẫn phảng phất đâu đây chút sinh lực, chút hy vọng, chút tươi đẹp và lãng mạn.
Trên đời này có một sức mạnh đáng sợ hơn tất cả mọi thứ, đó chính là số mệnh. Bạn sinh ra nhờ số mệnh, hạnh phúc nhờ số mệnh, bất hạnh cũng không thoát khỏi số mệnh, chết lúc nào cũng đều do số mệnh định đoạt. Chúng ta giống như những viên kẹo do cỗ máy số mệnh sản xuất ra hàng loạt, tròn hay méo, ngon hay dở, đều do nó quyết định.
Đối với Thẩm Hàn Vũ và Thẩm Thiên Tình, số mệnh dường như thật tốt bụng khi để họ yêu nhau. Có tình yêu nào đẹp hơn hai người lớn lên bên nhau, kí ức tràn ngập hình bóng của nhau, trái tim…cũng được lấp đầy bởi nhau?
Một tình yêu bắt đầu với hình ảnh chàng thiếu niên ngồi dưới bóng cây khế đọc sách, cô gái bé nhỏ gối đầu lên đùi anh ngủ trưa. Cuối cùng kết thúc bằng hình ảnh hai người hôn nhau trên chạc cây, dây chuyền hình trái tim lồng vào nhau, lấp lánh trên cổ cô gái…
Một câu chuyện cổ tích không hề có yếu tố độc ác xen vào, một câu chuyện viên mãn biết mấy…
Thế nhưng, đó chỉ là câu chuyện tình trong những bức tranh của Thẩm Thiên Tình, cũng là trong mơ ước và khát khao của Thẩm Hàn Vũ.
Bởi vì, số mệnh tưởng chừng thật tốt bụng đó, lại tàn nhẫn sắp đặt họ là anh em.
Anh trai – Em gái, một tình thân rất thiêng liêng, một tình thân rất đáng quý.
Tình yêu, thứ tình cảm vi diệu nhất, sâu lắng nhất của loài người.
Thế nhưng, một khi ba định nghĩa tốt đẹp nhất trần đời đó chập làm một, lập tức trở thành tổ hợp đáng phỉ nhổ, đáng nguyền rủa và kinh tởm nhất của xã hội: loạn luân.
Tình yêu là hạnh phúc. Nhưng tình yêu loạn luân, lại là nỗi bất hạnh bi ai nhất cuộc đời con người.
Hai người xa lạ, vì yêu mà trở thành người thân. Vậy thì tại sao hai người thân lại không thể vì yêu mà càng gắn bó? Tôi không hiểu!
Nhưng có lẽ chúng ta đều phải chấp nhận, bởi vì chúng ta đều đang sống trong xã hội loài người, một xã hội được điều khiển bởi luật pháp và bị chi phối bởi đạo đức. Mà cả hai thứ đó, đều không chấp nhận tình yêu giữa Anh trai và Em gái, giữa Hàn Vũ và Thiên Tình.
Nếu như họ không phải người tốt, nếu như họ thật ích kỉ, nếu như họ yêu nhau ít đi một chút một chút, có lẽ họ đã có thể nắm tay nhau đi hết cuộc đời.
Nhưng không có nếu như!
Họ vẫn là người tốt, là công dân chấp hành luật pháp, là những đứa con hiếu thảo nghe lời cha mẹ, là những người yêu nhau đến từng mạch máu dẫn vào tim, đến từng giọt máu đang chảy trong cơ thể họ.
Cả cuộc đời họ là một tấn bi kịch, bi kịch đến xót xa…
Nếu đứng trên lập trường của lý lẽ, có lẽ Thẩm Hàn Vũ là một tên đàn ông đáng lên án. Anh ta vì nỗi đau của bản thân mà khiến quá nhiều người đau khổ cùng. Ai sinh ra chẳng có nỗi đau của riêng mình, tại sao anh ta lại bắt những người con gái khác chịu đựng cùng anh ta? Yêu thương, vứt bỏ, lại yêu thương, lại vứt bỏ. Có quá nhiều cô gái đi qua đời anh ta. Lâm Tâm Bình là một trong số đó.
Có thể ban đầu anh ta rất quân tử. Vì nhận ra tình yêu chân thành của Tâm Bình nên anh ta quyết không dây dưa với cô. Sau đó thì sao? Để tác thành cho người con gái anh yêu mà anh ta làm lỡ dở một đời Tâm Bình. Cứ cho là cô ấy tình nguyện, nhưng chúng ta đều đang sống trong xã hội đạo đức, hành vi của anh ta không thể chấp nhận được.
Có lẽ chuyện tình giữa Tâm Bình và Hàn Vũ là phiên bản thất bại của những câu chuyện nữ truy. Với danh nghĩa một nữ truy, tôi cảm thấy đau lòng thay cô ấy.
Nhưng càng đau lòng hơn với nỗi niềm của người đàn ông Thẩm Hàn Vũ này.
Khi còn nhỏ ôm em trong vòng tay, là thiên đường.
Khi biết em không phải em gái anh, là thiên đường.
Khi biết em yêu anh, là thiên đường.
Cho đến khi anh quyết định thổ lộ, sống bên em một đời, thì sự thật trần trụi tát thẳng vào khuôn mặt non nớt của anh.
Từ đó, cuộc đời Hàn Vũ mãi trầm luân dưới địa ngục.
Đóng cửa trái tim, phong bế cảm xúc, đẩy người anh yêu nhất đời ra xa, chìm đắm trong một cuộc sống vô hồn với một trái tim khiếm khuyết, tìm kiếm mọi dấu hiệu của cô trên cõi đời này an ủi tâm hồn rách nát… Thẩm Hàn Vũ tưởng chừng đã thấu hiểu mọi nỗi đau của cuộc đời.
Nhưng chưa, khi cô một lần nữa đến bên anh, đó mới là nỗi thống khổ tột cùng.
Yêu nhau, sống bên nhau, nhưng mãi mãi không đến được với nhau. Đó là kiểu tình yêu đớn đau biết mấy.
Yêu mà không được chạm vào, là một sự dằn vặt.
Yêu mà không được bên nhau, là những nỗi tương tư quặn thắt.
Nhưng bây giờ tôi đã hiểu, đó là thứ tình yêu vượt qua mọi rào cản của nhân thế và mọi dục vọng của bản thân. Thứ tình yêu không cần có tình dục, không cần có ham muốn xác thịt, không cần ở bên nhau, không cần gì cả. Bởi vì linh hồn và trái tim của họ đã gắn chặt làm một, không một luật pháp hay đạo đức nào có thể tách chúng ra nữa.
Một tình cảm kết tinh từ tình thân thiêng liêng và tình yêu cao thượng, vượt qua mọi phán xét của thế gian, toả ánh hào quang thanh khiết và vĩnh hằng như đài sen dưới chân Phật Bà…
—
“Tình, đợi anh…”
—
Tôi tin vào kiếp sau, mà có lẽ chúng ta cũng đều nên tin vào kiếp sau. Kiếp sau là nơi chốn hò hẹn đẹp đẽ nhất của những đôi tình nhân không thể ở bên nhau trọn đời.
Số mệnh, xin đừng tàn nhẫn với họ thêm lần nữa.
– Hikari
Có lẽ cuốn sách này không có gì xa lạ với những bạn mê ngôn tình. Motifs không mới. Là kiểu tình yêu bị ngăn cấm, nữ chính là con gái riêng của bố nam chính. Hai người là anh em cùng cha khác mẹ. Phải trải qua rất nhiều sóng gió mới có thể bên nhau…Thẩm Thiên Tình và Thẩm Hàn Vũ là hai anh em, cùng lớn lên trong một nhà, cùng sống với bố và mẹ. Thế nhưng ngay từ khi còn bé Thẩm Thiên Tình lại hỏi Thẩm Hàn Vũ: “Cô nhi là gì hả anh?”
Cô hỏi: “Mẹ nói em là cô nhi, em không có người thân ư?”
“Anh đột nhiên không nói gì, ôm chặt tôi vào lòng.
Rất lâu, rất lâu sau đó, tôi mới hiểu rằng cái ôm đó là sự đau lòng.”
Bây giờ nghĩ lại, có lẽ ngay từ lúc đó, tình cảm thuần khiết nhất đã chậm rãi nảy nở ở nơi không nên có. Mà họ cũng đã rõ ràng, tất cả đều không thể. Bởi vì,
“Chúng ta là anh em.”Nhưng mà Thẩm Thiên Tình vẫn cứ thích Thẩm Hàn Vũ đến như vậy. Tận khi sau này anh xách va li rời khỏi thành phố đó, cô vẫn thủy chung chờ đợi. Bởi vì cô tin tưởng, anh trai sẽ quay lại. Vì thế cô không thể gục ngã. Dù cho mẹ có cay nghiệt hay đánh đập cô đi nữa. Cô cũng không thể gục ngã.
Thế nhưng Thẩm Hàn Vũ vẫn không trở về. Vậy là cô quyết định đi tìm anh. Một cô gái nhỏ chưa hiểu rõ sự đời, một mình tới thành phố lớn tìm người, cần bao nhiêu dũng khí mới có thể làm được việc ấy. Mà Thẩm Thiên Tình, lại vì Thẩm Hàn Vũ mà thực hiện.Nhưng Thẩm Hàn Vũ vẫn trốn tránh. Từ năm đó khi rời khỏi nhà cho tới khi cô tới tìm anh, anh vẫn luôn trốn tránh. Trốn tránh thứ tình cảm cấm kị đang dần dần ăn mòn trái tim của cả hai người. Anh làm sao có thể để em gái bị người đời chỉ trích, cũng không cách nào chấp nhận đoạn tình cảm quý báu của họ bị thế gian lột trần mà bình phẩm. Vì thế anh chỉ có thể trốn tránh.
Thẩm Hàn Vũ có bạn gái. Thẩm Thiên Tình dường như không còn là mình nữa. Lúc đầu cô còn khóc lóc, quậy phá. Nhưng sau đó thì dần dần thay đổi. Có lẽ con người ai cũng như thế. Bị tổn thương thật sâu, cũng sẽ không giữ được nét thuần nhiên ban đầu. Thẩm Thiên Tình cũng vậy. Cô được Thẩm Hàn Vũ từng chút từng chút lo nghĩ, che chở. Nhưng mà cô không phải là ngoại lệ.
Vì thế cô cặp kè với nhiều người, lên giường với rất nhiều đàn ông. Lúc đọc tới đoạn bạn Thẩm Hàn Vũ nói: “… ngay cả khi lên giường với tôi, cô ấy vẫn khóc gọi tên cậu!” Thì mình cảm thấy Thẩm Hàn Vũ có phần hèn nhát. Nhưng lí do của anh đưa ra, không ai có thể chối bỏ được: Họ là anh em.
Thẩm Hàn Vũ biết. Sau này, Thẩm Thiên Tình cũng biết. Hóa ra mình không phải con nuôi. Hóa ra mình với anh là anh em cùng cha khác mẹ. Hóa ra… cô lại đi yêu chính anh trai của mình.Hôn lễ của Thẩm Hàn Vũ, Thiên Tình cũng không quậy phá nữa. Có lẽ cô đã thực sự chấp nhận. Bọn họ nếu có cơ hội, e rằng chỉ có thể chờ kiếp sau.
Nhưng mà vận mệnh đã định đoạt bọn họ nhất định phải dây dưa một đời. Trong truyện, mình không chỉ thương Hàn Vũ và Thiên Tình, mà còn rất đau lòng cho Tâm Bình – vợ của Hàn Vũ. Cô chờ rất lâu rất lâu, nhưng vẫn không thể có được tình yêu của anh. Lúc đọc bức thư Hàn Vũ để lại cho Tâm Bình sau đó rời đi, cảm thấy thương Tâm Bình rất nhiều.“Kiếp này anh nợ em
Anh và cô ấy, sống chết không rời.”Thẩm Thiên Tình bị bệnh. Hàn Vũ một mực ở bên chăm sóc cô. Cho tới khi cô ra đi.
“..Hình như … tối thật rồi.” Cô từ bỏ tìm kiếm ánh sáng, mệt mỏi nhắm mắt.
“Anh, em muốn ngủ, anh hát cho em nghe…”
“Được…” Anh cố nín nghẹn ngào, cố gắng phát ra âm thanh từ cổ họng cay cay, khẽ hát bài Thuyền Thái Hồ cô thích nhất.
Non xanh nước biếc tĩnh mịch, một cơn gió bay đến từ giữa hồ …
Mất âm rồi!
Cô đòi: “Anh, anh nghiêm túc hát chút đi, hát rời rạc thế.”
“Xin lỗi, xin lỗi, anh hát lại.”
“Non xanh nước biếc tĩnh mịch, một cơn gió bay đến từ giữa hồ …” Câu sau là gì? Anh không nhớ được, nước mắt nhấn chìm âm thanh của anh.
Giọng nói của anh trở nên rất xa, xa tới nỗi khó nắm bắt, nhưng cô không quên dặn dò: “Tới bữa tối nhớ gọi em, đừng để em ngủ mê man nhé…”
Cô nhớ, cô nhớ cô vẫn muốn ăn mỳ hải sản anh nấu…
Tối đó, anh hát bài Thuyền Thái Hồ cả đêm, hát tới mức mất giọng, nhưng cô không tỉnh lại, cũng không ăn mỳ hải sản anh nấu cho cô.”Thực ra mình vẫn nghĩ rằng, đây là kết cục tốt nhất, cũng là cách giải thoát cho cả hai. Nếu Thiên Tình không bị bệnh, Hàn Vũ chắc vẫn sẽ đem tình cảm chôn chặt trong lòng, an tĩnh trải qua một đời mà không có cô.
Nhưng ai bảo anh yêu cô như vậy.
Cá nhân mình đánh giá Thất tịch không mưa không hẳn quá cao, nhưng đây là một trong những truyện gắn tag incest mà mình không cảm thấy phản cảm. NHƯNG, nếu bạn đặt vấn đề luân lí quá cao và thực sự không thể chấp nhận được, thì mình vẫn khuyên bạn không nên đọc. Thực ra nếu bóc tách câu truyện, khá nhiều chỗ khó chấp nhận. Cách hành văn Lâu Vũ Tình (theo cá nhân mình) hơi lan man. Thẩm Hàn Vũ lại không dứt khoát. Trong truyện có một chi tiết làm mình rất thất vọng, đó là Thẩm Thiên Tình lên giường với (nhiều) người khác. Có thể mục đích là để Hàn Vũ ghen, cũng có thể là để giải tỏa … . Nhưng mình vẫn không thể nào tiếp thu được.
Nếu như bạn bỏ qua thực tế bên ngoài và đọc truyện, đây sẽ là một tác phẩm hay. Còn nếu không, mình khuyên bạn nên quay đầu.
– Ám Dung Hoa