Lần cập nhật gần nhất January 13th, 2021 - 02:23 pm
Mười năm qua đi, tình cảm có lẽ đã thay đổi, tình cảm mà Kỳ Kỳ nghĩ tới biết đâu chỉ còn là quá khứ. Ai mà chẳng có lúc ngồi nhìn lại những gì đã trải qua, đặc biệt là thanh xuân. Có thể cô nhớ về Tiểu Ba hay Trương Tuấn nhưng họ có lẽ chỉ là một phần trong kí ức. Còn người cô thực sự muốn ở bên cạnh sau này biết đâu là chàng trai ở đâu đó ngoài kia, bên bờ thái bình dương thì sao? “Thời niên thiếu không thể quay lại ấy” kết thúc mở, không phải muốn bạn hụt hẫng khi gấp cuốn sách lại mà là đang chờ bạn điền vào cái kết ứng với thực tại, với suy nghĩ, với mong ước,… của chính bạn.
Review Thời niên thiếu không thể quay lại ấy (2)
Nếu một ngày bạn chợt cảm thấy mỏi mệt giữa guồng quay cuộc sống ngoài kia, hãy ngồi lại và mở cuốn sách này ra, để tâm trí lãng đãng bước vào cơn mơ thanh xuân của La Kỳ Kỳ.
Tôi không gọi “Thời niên thiếu không thể quay lại ấy” của Đồng Hoa là truyện ngôn tình, đối với tôi, nó giống một chiếc vali bí mật, cất giấu hết những xúc cảm ngây ngô bí mật nhất của La Kỳ Kỳ hơn.
“Mỗi người chúng ta đều như một hành tinh, điểm đầu là được sinh ra, điểm cuối là cái chết, đầy là quy luật mà ông trời đã sắp xếp sẵn cho chúng ta, tuy nhiên quỹ đạo vận hành giữa sự sống và cái chết ấy lại được quyết định bởi rất nhiều nhân tố.”
Có thể nói quỹ đạo ban đầu của La Kỳ không phải là một con đường êm ái như người ta vẫn thường phán đoán khi nhìn vào điểm cuối của cô. Kỳ Kỳ quá kiêu ngạo, quá ngang bướng để có thể chọn mở lòng với người khác.
Cô từng là một cô công chúa nhỏ muốn gì được nấy, nhưng sau đó vì số phận đưa đẩy mà trở thành kẻ bị lạc lõng trong chính căn nhà của mình. Điều buồn nhất không phải là không được yêu thương, mà là đã từng được nâng niu rất nhiều, nay lại trở thành kẻ cô đơn.Nhưng quỹ đạo của La Kỳ Kỳ không chỉ va phải những hành tinh có ảnh hưởng xấu. Tuy cô đã có một tuổi thơ không dễ chịu, nhưng cô cũng đã gặp được rất nhiều những ân nhân đã có ảnh hưởng tốt đến cuộc sống của cô như cô giáo Cao, thiên tài Trần Kình, Hứa Tiếu Ba, … Chính họ đã góp phần định hình nên tính cách của cô bé cô đơn và ngang bướng này.
Cái hay của “Thời niên thiếu không thể quay lại ấy” chính là sự đa chiều của nhân vật. Bất kỳ ai bước qua cuộc đời của La Kỳ Kỳ đều có những suy nghĩ rất phức tạp, giống như mỗi một người đang sống trong thế giới ngoài kia, không thể dùng cái mác tốt xấu để gán lên. Bởi vì họ, cũng như Kỳ Kỳ, đều là những cá thể đang trưởng thành với một nhân cách méo mó và không hoàn hảo, họ đều mắc những lỗi lầm hết sức bình thường, điều đó khiến họ trở nên chân thật và dễ đồng cảm hơn.
Đọc hết cuốn sách này, biết đâu bạn lại thấy mình trong một nhân vật nào đó.
Có thể là một Cát Hiểu Phi đáng yêu hoạt bát, nhưng có thể vì tình yêu mà đánh mất bản thân mình. Một Lâm Lam xinh đẹp tài năng, nhưng luôn phải gồng mình lên mà đỡ lấy những vết nhơ của gia đình, để rồi chấp nhận tương lai ở một cuộc sống tạm bợ. Một Trần Tùng Thanh ngoan ngoãn hiếu học, nhưng lại không đủ điều kiện để sống tiếp ước mơ. Hoặc một Quan Hà thoạt trông hoàn hảo như một cô công chúa, nhưng hóa ra đằng sau lớp mặt nạ nạm vàng ấy là cô bé lọ lem cũng biết ghen tị và ganh ghét.
Tất cả những người này đều là những hành tinh va phải cuộc đời của La Kỳ Kỳ, để rồi từ một đứa trẻ ngỗ nghịch bị vu oan trộm cách, cô trở thành trạng nguyên toàn tỉnh, một bước tiến vào đại học Thanh Hoa.
Thế nên, hỡi những tâm hồn đang cảm thấy lạc lõng trên con đường học tập, hãy đọc cuốn sách này nhé, tôi đảm bảo nó sẽ truyền cho bạn thật nhiều động lực.
“Cảm ơn anh, đã thành tâm tương ngộ cùng em; cảm ơn anh, đã dành cho em lời thề hẹn tuyệt đẹp đó.
Thời gian trôi qua, năm tháng già đi, sự tương ngộ thành tâm sẽ phân ly, lời thề hẹn đẹp đẽ cũng sẽ thay đổi, trên thế giới này có quá nhiều sự khiếm khuyết và nuối tiếc, nhưng em nhớ, mãi mãi nhớ rằng, anh đã từng rất yêu em.”Nói về tình yêu, có hai người xuất hiện nhiều nhất trong thanh xuân của La Kỳ Kỳ, Trương Tuấn và Tiểu Ba.
La Kỳ Kỳ yêu thầm Trương Tuấn sáu năm, cô yêu anh với tất cả những nhiệt huyết và kiêu ngạo của mình. Nhưng vì trải qua nhiều hiểu lầm, cho tới khi đã đến bên nhau rồi, giữa Trương Tuấn và Kỳ Kỳ vẫn còn khúc mắc dẫn đến chia tay. La Kỳ Kỳ quá kiêu ngạo, lại hèn nhát trước tổn thương, ngay khi vừa đánh hơi được mình sẽ bị đau, cô đã rút mình lại đằng sau lớp gai nhím nhọn hoắt, hết lần này tới lần khác làm hại mối tình của hai người họ. Trương Tuấn thấy một La Kỳ Kỳ sống độc lập và kiên cường, nhưng thực tế đằng sau lớp mặt nạ ấy cũng chỉ là một cô gái nhỏ sợ đau đớn. Hai người cứ vì thế mà rời xa nhau.
Hứa Tiểu Ba lại là người hiểu La Kỳ Kỳ nhất, nhưng từ đầu đến cuối, anh chỉ coi, hoặc tự ép bản thân mình phải coi cô như một cô em gái. Một chàng trai có hoài bão và ước mơ, anh muốn được thành sinh viên đại học, muốn bước ra khỏi cái vũng lầy nhơ nhớp của xã hội đen và sự nghèo nàn. Nhưng khi biến cố ập tới, anh lại nhất quyết muốn định rõ ranh giới với La Kỳ Kỳ, quyết tâm đẩy cô ra xa khỏi chính mình. Tình yêu của anh dành cho La Kỳ Kỳ sâu đậm lắm, nhưng lại lý trí đến đáng sợ. Anh muốn cô dang đôi cánh của mình mà bay thật xa, chứ không hề ích kỷ giữ cô lại bên mình. Để rồi khi đã trưởng thành, anh vẫn không cách nào quên được cô, không nhịn được mà so sánh những người con gái khác với cô.
Tôi đã đọc “Thời niên thiếu không thể quay lại ấy” ba lần, lần nào cũng khiến tôi không kiềm được mà bật khóc. Những rung động thật đơn thuần, những mộng mơ của tuổi trẻ, đó là gì tinh khiết nhất của thanh xuân. Gấp cuốn sách lại, tôi chợp nhận ra, mình đã tỉnh lại từ cơn mơ tuổi xuân của một người không thật. Vậy mà buồn cười ghê, tôi lại như cảm nhận được những niềm vui ấy, những nỗi buồn ấy, những nỗi đau ấy.
Có đôi lúc, tôi mong cái kết của câu chuyện sẽ khác đi. La Kỳ Kỳ được hạnh phúc bên người mà cô yêu, không có ai đau khổ, cũng không có ai rời đi.
Nhưng biết làm sao được, thanh xuân vốn dĩ để nuối tiếc mà.
“Xin hãy tin rằng, sự đáng quý của tuổi thanh xuân hoàn toàn không phải là những năm tháng tuổi trẻ, mà chính là trái tim đầy dũng cảm và nhiệt tình, không sợ bị thương, không sợ phải cho đi, không sợ yêu, không sợ mơ ước.
Xin hãy tin rằng, tuổi thanh xuân mất đi không hề đáng sợ, mà đáng sợ hơn cả là chúng ta sẽ mất đi trái tim dũng cảm yêu đời.”
Cuốn sách mà tôi muốn giới thiệu ngay sau đây tên là: “Thời niên thiếu không thể quay lại ấy” của tác giả Đồng Hoa. Tôi xin phép được giới thiệu qua một chút về tác giả này. Tác giả Đồng Hoa là một nhà văn nữ của Trung Quốc. Thể loại mà chị ấy viết là văn học ngôn tình. Có một số câu nói của chị ấy khiến tôi rất thích, ví dụ như: “Cuộc đời này dù mưa hay nắng, dù buồn hay vui, đều có những khía cạnh đáng để cho ta rung động”, hay là: “Thay vì tìm cho mình một người đàn ông tuyệt vời để yêu thì tôi nguyện ý nỗ lực để trở thành một người tuyệt vời hơn, vì khi một cô gái có thể trở thành đoá hoa xinh đẹp nhất, thì còn sợ gì ong bướm không bay đến”. Ừm, nói sao nhỉ, tôi có nhận ra là có khá nhiều người đọc nói rằng họ không thích văn học ngôn tình, nhất là ngôn tình Trung Quốc, vì dường như thế giới trong đó mơ mộng quá, không thực tế, khiến cho các cô gái trẻ rơi vào ảo tưởng của tình yêu mà quên đi thực tại. Có lẽ điều ấy đúng một phần, vì thực sự bây giờ có rất nhiều tác phẩm được viết trên cơ sở đó thật. Tuy nhiên, tôi cho rằng tình yêu luôn là đề tài được rất nhiều người hướng đến, vì tình yêu dường như là một phần không thể thiếu của cuộc sống. Hôm trước lang thang trên mạng, tôi có đọc được một đoạn đối thoại rất hay như thế này, người A nói: “Tôi không tin vào tình yêu.”, người B trả lời: “Đó không phải là chuyện của niềm tin. Cho dù bạn có tin hay không, tình yêu vẫn luôn luôn tồn tại.”. Tôi viết những dòng này vì mong muốn mọi người có cái nhìn thân thiện hơn với dòng văn học ngôn tình, vì có rất nhiều tác phẩm của dòng văn học này chứa đựng rất nhiều giá trị sâu sắc. Ví dụ như cuốn mà tôi đang muốn giới thiệu đây.
“Thời niên thiếu không thể quay lại ấy”, cuốn sách này được xếp vào thể loại văn học ngôn tình. Tuy nhiên cá nhân tôi thì thấy nó giống như một cuốn hồi kí của một cô gái hai mươi chín tuổi hơn. Cô gái ấy tên là La Kì Kì. Cuốn hồi kí ấy bắt đầu từ khi cô ấy còn là một cô bé nhỏ thiếu thốn tình yêu thương của cha mẹ. Nghe đến đây thì các bạn có thể nghĩ là bố hay mẹ của cô ấy mất rồi ư? Không phải ạ, cô ấy còn đủ cả bố mẹ, nhưng cô ấy vẫn thiếu thốn sự yêu thương, cảm giác an toàn. Tôi tin là trong chúng ta cũng có những người như vậy, có người có thể vì bố mẹ bận bịu công việc mà không quan tâm đến cảm xúc của con cái, có những đứa trẻ thì rất nhạy cảm, cộng thêm việc bố mẹ vô tâm, không quan tâm đến tâm lý của con trẻ khiến chúng trở nên thiếu thốn tình yêu, có những vết thương tâm lý từ khi còn rất nhỏ, La Kì Kì chính là một người như vậy. Điều ấy vô hình trung khiến cô bé ấy trở nên nhút nhát, thiếu tự tin, thậm chí là không thể tin tưởng người khác, ngay cả khi đó là bố mẹ mình. Có hai chi tiết trong phần đầu của câu chuyện bộc lộ rất rõ điều ấy, một là cô bé ấy đang trốn sau ghế sofa, rõ ràng biết bố mẹ đang tìm mình nhưng không hề lên tiếng, để bố mẹ phải chạy cả ra ngoài tìm kiếm khi trời đang tối. Hai là chi tiết cô bé ấy bị cô giáo chủ nhiệm phạt vì nghi ngờ lấy trộm bút máy của bạn, cô bé ấy thanh minh không phải, nhưng cô giáo nhất định không tin, còn phạt cô ấy trước lớp một cách rất mất mặt. Ngay cả đến bố mẹ cô bé ấy cũng không đặt lòng tin vào con gái mình. Mọi người luôn nghĩ trẻ con không hiểu thế nào là mặt mũi, nhưng không phải, trẻ con cũng có mặt mũi, thậm chí chúng ý thức rất rõ về điều ấy. Và người lớn, đôi khi là vô tình, có lúc lại là cố ý đã làm mất mặt đứa trẻ ấy, khiến cho chúng không còn niềm tin vào người lớn nữa.
Câu chuyện tiếp diễn trong những năm học tiểu học và trung học của cô bé. Cô bé ấy dần lớn lên với một thái độ bất cần, dù sâu bên trong thật ra là sự nhút nhát, tự ti. Những năm học tiểu học, cô không có bạn bè, người bạn thân duy nhất của cô là Cát Hiểu Phỉ, hai người từng học chung lớp, chơi chung, ăn cơm chung, ngủ chung với nhau. Nhưng sau này khi Cát Hiểu Phỉ xảy ra biến cố trong đời, bị người khác hãm hại, Cát Hiểu Phỉ rời xa cô ấy, hai cô gái ấy trong ngày chia tay mang theo rất nhiều nỗi buồn, mang theo sự mờ mịt về tương lai, nhưng cũng mang theo niềm hy vọng rằng một ngày sẽ gặp lại nhau. Nhưng tới khi kết truyện, tôi không còn thấy bóng dáng Cát Hiểu Phỉ xuất hiện thêm một lần nào nữa. Đó có lẽ là tình bạn đẹp nhất, nhưng cũng buồn nhất trong cuộc đời của La Kì Kì. Mỗi khi đọc lại trong lòng tôi đều thấy rất khó chịu, nhân duyên không phải chỉ là từ để nói về tình yêu nam nữ, mà còn để nói về các mối quan hệ trong đời. Nhân duyên giữa bạn bè đứt đoạn cũng khiến cho người ta rất xót xa…
Trong những năm ấy, La Kì Kì tiếp tục gặp gỡ, quen biết thêm nhiều người quan trọng trong cuộc đời mình. Cô quen biết Trần Kính, cậu bạn ngồi cùng bàn học rất giỏi, là một thần đồng. Cậu ấy giỏi đến nỗi lên lớp không thèm nghe thầy cô giảng bài vì cảm thấy họ giảng bài nhàm chán quá, sau này cậu ấy còn nhảy cóc hai lớp so với bạn bè đồng trang lứa. Nhờ thời gian này, La Kì Kì dần học được phương pháp học tập của cậu bạn ấy, kết quả học tập tốt dần lên, dần xếp thứ hạng cao ở trong lớp. Cô quen biết Quan Hà, một cô gái xinh đẹp, giỏi giang, được rất nhiều người yêu thích. Cô thầm ngưỡng mộ, cũng thầm ghen tỵ với Quan Hà, tuy nhiên chính vì sự ghen tỵ ấy, cô dường như lại có thêm động lực cố gắng, ngày một trở nên xuất sắc hơn để không còn ghen tỵ với người tài giỏi hơn mình nữa. Cô quen biết Trương Tuấn, một cậu học sinh bất cần, nghịch ngợm, cũng là mối tình đầu của cô. Có lẽ chúng ta đều đã từng thích bạn khác giới từ khi còn rất nhỏ, nên khi đọc cuốn này tôi thấy cảm xúc rất thật. Chúng ta từng thích một cậu bạn đẹp trai hay học giỏi, một cô bạn xinh đẹp và đáng yêu nhưng không dám thể hiện ra, mang theo những cảm xúc non nớt đầu đời của những đứa trẻ con, rụt rè mà lại trong sáng. Rồi cô quen biết với Hứa Tiểu Ba, một người như anh trai, chiều chuộng, quan tâm, bảo vệ cô hết mực, là người hiểu cô nhất, cũng là người yêu cô thầm lặng. Những năm tháng ấy, cô thiếu thốn tình yêu thương của cha mẹ, nhưng cô cũng quen biết được nhiều người có ý nghĩa rất lớn với cuộc đời của mình. Có những người cho cô biết vươn lên trong học tập như Trần Kính hay Quan Hà, có người cho cô sự ấm áp của gia đình như Hứa Tiểu Ba, có người cho cô biết thế nào là tình yêu, là rung động đầu đời như Trương Tuấn, bù đắp lại cho cô sự mất mát khi mất đi Cát Hiểu Phỉ. Giây phút này cuộc đời cô vẫn đang bình yên.
Tiếp đến là khi cô lên trung học phổ thông, cô ngày càng nỗ lực, ngày càng trở nên xuất sắc. Nhưng cô cũng dần trải qua những mất mát trong cuộc đời. Cô và Trương Tuấn, cả hai đều có tình cảm với đối phương từ khi còn nhỏ, nhưng cả hai cũng đều là những người thiếu thốn tình yêu thương, không biết thể hiện tình cảm, cũng như không thổ lộ tình cảm của mình. Mãi đến khi học lớp 10, tình yêu mới thật sự đơm hoa. Khi đọc đến đây tôi thấy rất ngọt ngào, dù nhân vật tôi thật sự thích là Hứa Tiểu Ba, có điều tình yêu của La Kì Kì là dành cho Trương Tuấn. Tôi tin khi đọc tác phẩm này, các bạn cũng có thể thấy bóng dáng của mình, thấy tình yêu đầu đời của mình trong ấy. Có lúc ngọt ngào, có lúc bối rối, có lúc căng thẳng, rồi khi thì hờn dỗi, cãi nhau rồi lại làm lành, làm lành rồi lại cãi nhau, hoặc mang theo ước mơ về những điều tươi đẹp xa xôi. Nhưng có lẽ như người ta vẫn nói, tình đầu đẹp mà hay dang dở. Hai người yêu nhau, nhưng cả hai đều tự ti, cũng đều kiêu ngạo, cùng với những hiểu lầm, hai người dần xa nhau. Tôi đã tiếc nuối rất nhiều, đã tự hỏi tại sao họ không nói với nhau về tình cảm của mình với đối phương, tại sao không gạt bỏ đi cái tôi của mình để quay về bên nhau. Lúc đọc cuốn sách này tôi chưa biết yêu nên tôi chưa hiểu, sau này biết yêu rồi mới hiểu cuộc đời này vốn dĩ rất nhiều điều bất đắc dĩ, vốn dĩ rất nhiều điều trớ trêu, và chỉ có tình yêu, đôi khi là chưa đủ.
Lại nói về Hứa Tiểu Ba, nhân vật mà tôi yêu quý nhất câu chuyện này. Tôi thích anh ấy, cũng thương anh ấy. Anh ấy là một người lương thiện, nhưng cuộc đời lại có quá nhiều bất công với anh. Bố anh mất sớm, mẹ anh có vấn đề về thần kinh, tâm thần. Anh phải đi làm từ rất sớm để lo cho người mẹ bị bệnh của mình. Anh tiếp xúc, có quan hệ với các nhóm xã hội đen, nhưng không vì thế mà anh đánh mất đi bản chất của mình. Anh luôn cho rằng đó không phải là thế giới của mình, đến một ngày, nhất định anh sẽ vươn tới một thế giới tươi sáng, là trường đại học, là nơi đẹp đẽ, ở đó có La Kì Kì, La Kì Kì chính là một điểm tươi sáng, đẹp đẽ nhất cuộc đời anh. Anh thương cô, hiểu cô, cũng yêu cô, nhưng tất cả đều thầm lặng. Anh hơn cô hai tuổi, lại quen biết từ khi còn nhỏ, nên tôi thấy tình cảm của hai người còn đáng quý hơn tình yêu, cao hơn tình yêu một bậc. Sau khi mất đi Cát Hiểu Phỉ thì Hứa Tiểu Ba có thể nói là điểm tựa duy nhất của La Kì Kì. Nhưng cuộc đời vẫn lắm nỗi trớ trêu, anh vì tình nghĩa, vì bạn bè đã hy sinh bản thân mình. Khi tôi đọc đến chi tiết nhà trường đọc tên những học sinh bị kỷ luật: “Hứa Tiểu Ba, cưỡng chế đuổi học”, tôi đã khóc, khóc cho những nỗ lực của anh, khóc cho sự lương thiện của anh, khóc vì tương lai anh mơ ước đã vĩnh viễn khép lại. Sau này khi La Kì Kì ngày một xuất sắc hơn, anh cho rằng anh và cô không chung đường, sợ anh sẽ cản đường tương lai rực rỡ của cô nên đã cắt đứt, không còn liên lạc với cô, tôi lại khóc, khóc cho tình cảm chân thành của họ, khóc cho sự hy sinh của anh, cũng khóc vì đau lòng cho La Kì Kì. Cát Hiểu Phỉ và Hứa Tiểu Ba là hai người bạn có ý nghĩa nhất đối với cuộc đời cô, cô đã mất đi Hiểu Phỉ, giờ lại mất đi thêm Tiểu Ba. Mơ ước của cô rằng cô, Hiểu Phỉ, Tiểu Ba, ba người sẽ học chung một trường đại học, mãi mãi là người một nhà, mơ ước ấy đã kết thúc khi anh nói câu: “Kì Kì, chúng ta cắt đứt quan hệ”.
Câu chuyện còn tiếp tục khi La Kì Kì đạt thành tích xuất sắc trong kì thi đại học, là một trong những người đứng đầu của một trong những trường đại học danh giá nhất ở Bắc Kinh. Cô muốn thông báo tin cho Tiểu Ba, muốn anh thấy cô đã thay anh thực hiện ước mơ của cả cô và anh, nhưng anh vẫn không xuất hiện, anh thật sự muốn cắt đứt quan hệ với cô. Cô bước đi cô đơn lạc lõng dưới ánh chiều tàn ở cổng trường, nơi thông báo kết quả thi đại học. Người người ngưỡng mộ cô, nhưng chỉ có cô hiểu, những điều quan trọng đối với cô đều đã mất đi cả rồi…
Mười năm sau, mọi thứ đều đã thay đổi rất nhiều, cô trở về từ Mỹ, lúc này cô đã hai mươi chín tuổi. Quan Hà đã kết hôn, sinh con, lúc này Quan Hà thừa nhận chính mình khi xưa cũng từng rất ghen tỵ với La Kì Kì, thậm chí còn tác động một số việc dẫn đến sự chia tay của La Kì Kì và Trương Tuấn, dẫn đến sự xa cách của hai người. La Kì Kì ngạc nhiên, cũng có một cảm giác khó tả trong lòng, gửi lại một tin nhắn rằng chính cô cũng từng ghen tỵ, đố kỵ với Quan Hà. Có lẽ vài người có thể sẽ thấy được bản thân mình trong ấy, chúng ta từng chơi thân với một người bạn, nhưng chúng ta cũng có sự ích kỷ, đố kỵ của riêng mình dẫn tới việc tình bạn ấy xa cách dần. Để mãi sau này mới cảm thán nhận ra, đó chính là sự nuối tiếc của tuổi trẻ.
Lúc này La Kì Kì quay lại quê hương, quay lại trường học của mình. Cô phát hiện ra một tiệm cafe sách, là của Tiểu Ba, cô lắp ghép thông tin mình có được và biết chắc chắn anh ở đó. Cô để lại giấy hẹn cho nhân viên nói muốn gặp anh, cô sẽ chờ anh, không gặp không về.
Câu chuyện kết thúc với cảnh cô ngồi bên bờ sông, Trương Tuấn cũng ở đó. Mấy năm này anh cũng đã hẹn hò với nhiều người, nhưng La Kì Kì là hình bóng mà anh chưa bao giờ quên. Chỉ là anh có còn dũng khí để đối mặt với cô, hai người có còn có thể quay lại bên nhau hay không?
Tiểu Ba cũng muốn gặp cô, nhưng anh sợ đã nhiều năm như vậy, cô đã bay cao bay xa đến những chân trời mới, có quá nhiều thứ đã đổi thay, anh vẫn cho rằng mình không xứng đáng với cô. Anh chần chừ, không quyết đoán, muốn gặp cô nhưng cũng lại không muốn gặp cô. Anh vẫn đến nơi hẹn, có điều chỉ là anh có quyết định gặp cô hay không thì tôi cũng không biết, vì câu chuyện kết thúc rồi.
Trương Tuấn, hay Tiểu Ba, cả hai người tôi đều thích, và có lẽ chính tác giả cũng rất khó xử không biết nên để La Kì Kì hội ngộ với ai trước, sẽ đến bên ai, nên chị ấy đã viết ra một kết thúc mở. Kết thúc là nằm ở trong lòng của mỗi người.
Ừm, để nói về giá trị của cuốn sách này, thì đối với tôi mà nói là nhìn thấy chính thời niên thiếu của mình trong ấy. Có phải chúng ta từng chép bài hát vào trong vở, từng yêu thích một nhóm nhạc, từng thích hay ghét một giáo viên nào đó, từng kì thị, bị kì thị hay thậm chí là bắt nạt hoặc bị bắt nạt nơi học đường. Từng có những người bạn bè rất thân thiết, nhưng vì lí do nào đó phải xa nhau, từng đố kỵ, ghen tỵ với người khác, đó có thể chính là bạn mình, từng trải qua tình yêu tuổi trẻ, có ngọt ngào, cũng có trỗng rỗng. Có trải qua những mất mát, mất đi những mối quan hệ quan trọng trong cuộc đời. Nhưng chúng ta cũng từng nỗ lực, từng phấn đấu vì mục tiêu của mình. Thất bại lại bò lên, chinh phục đỉnh núi của chính mình. Tuổi trẻ có khao khát, có ước mơ, có hoài bão, cũng có đau thương, có xót xa, mất mát. Nhưng đó chính là tuổi trẻ, tuổi trẻ không thể quay lại, nhưng có đi qua thì chúng ta mới hiểu thế nào gọi là trân trọng.
Kết thúc bài viết, tôi xin được trích lại hai đoạn văn tôi rất thích trong cuốn sách này. Hy vọng nó có thể tiếp cận được đến nhiều người hơn.
***
1. “Mọi người nói tuổi trẻ không biết hối hận, thực ra tuổi trẻ sao không thể hối hận chứ?
Trái tim của những người trẻ tuổi có sự dịu dàng và tàn khốc trần trụi, chúng ta dễ dàng bị người khác làm tổn thương, và cũng dễ dàng làm tổn thương người khác. Thời gian trôi đi, chúng ta sẽ lãng quên rất nhiều người, nhưng những người từng làm chúng ta tổn thương và những người từng bị chúng ta tổn thương đó, sẽ mãi mãi được khắc sâu, rõ nét trong tuổi thanh xuân có hối hận của chúng ta.
Nếu bạn đang còn trẻ, xin hãy nhớ đối xử với những người bạn gặp thật dịu dàng, không phải vì sự cảm kích của anh/cô ấy đối với bạn, mà là để sau này, khi bất chợt nhìn lại, bạn sẽ thấy trong tuổi thanh xuân của mình có ít điều phải ân hận hơn.”
2. “Anh Lý nhìn theo bóng dáng Tiểu Ba biến mất trong bóng đêm.
Anh lại châm một điếu thuốc, dựa vào lan can, đón gió đêm, vừa hút thuốc, vừa mỉm cười.
Rặng mây đỏ đầy trời đang dần dần tháo bỏ lớp áo xán lạn, quy về bóng tối, ngày mai lại là một ngày mới.
Không ai biết ngày mai sẽ như thế nào, kết quả là mưa gió mịt mù hay ánh mặt trời sáng chói? Nhưng điều này cũng không quan trọng, quan trọng là sau ngày mai còn có ngày mai, chỉ cần cuộc sống còn chưa chấm dứt, vĩnh viễn có ngày mai tiếp theo, vĩnh viễn có thể hy vọng ngay sau đó sẽ là hạnh phúc mà chúng ta mong muốn.
Ánh sáng thắp sáng cuộc sống không phải cảnh sắc ngày mai, mà là hy vọng tốt đẹp.
Chúng ta có niềm tin hy vọng tốt đẹp, dũng cảm bước đi, vấp ngã lại bò lên, thất bại sẽ thấy nỗ lực, vĩnh viễn tin tưởng ngày mai sẽ tốt hơn, vĩnh viễn tin tưởng dù bản thân mình có bình thường, đều đã có được hạnh phúc thuộc về mình, đó mới là phong cảnh tươi sáng nhất trong cuộc đời bình thường.”
Trích dẫn Thời niên thiếu không thể quay lại ấy
“Vì đang sống trong thời niên thiếu , nên luôn cảm thấy thời gian còn rất dài, nghĩ rằng mọi thứ đều có thể nhìn lại một lần nữa, nhưng lại không biết thời gian như một dòng sông, chỉ có thể chảy về phía trước, mà chưa bao giờ chảy ngược về sau ♬”
“Chị em: chính là hôm nay ầm ĩ, ngày mai lại cười, gần thì thấy phiền, xa thì thấy nhớ, không gặp thì thấp thỏm lo âu, khi gặp lại chán ghét, bản thân có thể bắt nạt, nhưng người khác thì không thể bắt nạt.”
“…Nếu bạn đang sống trong những năm tháng tuổi thanh xuân, thì hãy đối xử nhẹ nhàng với những người bạn gặp, không phải họ làm bạn cảm kích mà chỉ vì sau nhiều năm, khi bạn bỗng quay đầu lại, trong sự hối hận của tuổi thanh xuân sẽ ít đi một ít”.
“Tình bạn của những người phụ nữ hay nữ sinh cũng đều rất phức tạp. Tình bạn của con trai có thể ví như chơi đá bóng, những giới hạn và quy tắc họ điều hiểu rõ trong lòng, hợp tác và cạnh tranh rõ ràng, tranh đấu hò hét, mồ hôi hoà quyện, tình bạn của con gái có thể ví như nấu thức ăn, không có hình thái, không có quy củ, chua cay mặn ngọt, đều có thể có trong món ăn, có thể chế biến phức tạp cũng có thể chế biến qua loa, nhưng không ai biết bên trong kết quả đó thật sự chứa những gì”.
“Trưởng thành giống như tham gia 1 cuộc thi chạy. Nhìn thấy người ta chạy nhanh hơn mình cũng không chắc sẽ sốt ruột bi thương, chỉ đến khi mình càng ngày càng cách xa người dẫn đầu, mới có thể sốt ruột bi thương. Có lẽ tôi sẽ không nhớ rõ người chạy phía sau tôi là ai, nhưng tôi vĩnh viễn nhớ rõ người chạy phía trước tôi. Thời gian như ngọn lửa cháy mãnh liệt rốt cuộc cũng rèn luyện nên sự trưởng thành.
Trên ngã tư đường, có lẽ các bạn sẽ vẫy vẫy tay, có lẽ ngay cả 1 cái vẫy tay các bạn cũng không làm, cứ như vậy đều tự bước đi về những hướng khác nhau, bạn thở phào nhẹ nhõm, nghĩ rằng trận đấu rốt cuộc cũng chấm dứt, nhưng bạn lại không biết rằng mình đã bắt đầu đứng trên một con đường khác, một trận đấu mới lại bắt đầu rồi”.
“Hâm mộ là 1 chuyện rất huyền diệu, nếu tình cảm đó cứ tiếp tục nhen nhóm về phía trước, nó có thể biến thành khâm phục, coi người ấy là tấm gương sáng; nếu tình cảm đó lùi dần về phía sau, nó có thể biến thành ghen ghét, coi người ấy là kẻ địch, tuy nhiên, không có ai là 1 thiên thần hoàn hảo, cũng không có ai hoàn toàn là ác quỷ, chính vì vậy, hâm mộ biến thành đố kỵ, thành ghen ghét, làm cho người ta giãy giụa giữa phía trước và phía sau.”
“Không nên vì thương tâm mà suy sút.
Thương tâm là thương tâm, suy sút là suy sút, chuyện thương tâm bởi vì quá khứ, suy sút lại huỷ diệt tương lai, vĩnh viễn không được vì thương tâm mà suy sút, đừng để tương lai bị chôn vùi vì quá khứ”.