Lần cập nhật gần nhất July 25th, 2020 - 11:16 am
Thế gian có muôn vàn kiểu yêu. Có kẻ khi yêu nguyện dâng hiến trọn vẹn cho người mình yêu, chấp nhận mọi đau đớn để người ấy được hạnh phúc mà không cần hồi báo. Có kẻ thì chỉ lẳng lặng mà yêu, bên người ấy chở che, chắn mọi sóng gió, để người ấy cảm nhận được tình cảm của mình, chưa bao giờ ép buộc. Có kẻ lại không biết yêu, đến khi nửa kia của mình đã thực sự rời xa thì mới biết xúc cảm ấy chính là động lòng. Trầm vụn hương phai là một câu chuyện dài về một hành trình dài đẵng đẵng cùng với những tình yêu dai dẳng của hai nhân vật chính và các nhân vật phụ.
Review Trầm vụn hương phai (2)
Tình yêu có muôn vàn trạng thái, trong đó có một loại mang tên, âm thầm ở bên.
Tình yêu, bất luận là người, là yêu, hay là tiên, hỏi ai có thể nói cho tỏ tường đây?
Nếu đã là tình yêu, vậy thì nhất định phải oanh oanh liệt liệt, long trời lở đất, nguyện vì một lần trao đi tấm chân tình mà đánh đổi tất cả, có như vậy mới không uổng phí một chữ “tình” trong chốn nhân gian. Khi chúng ta còn trẻ, trong tim hẳn sẽ tồn tại một người giống như trăng nơi đáy nước, hoa nở trong sương. Đó có thể chỉ là một hình bóng, một ánh mắt, nhưng khiến ta một đời chẳng thể lãng quên cũng giống như một mảnh trầm hương khi bén lửa sẽ cháy hết mình đến khi chỉ còn tro vụn. Rồi để sau này nhìn lại bất giác cảm thán: Ấy, vậy mà đã một đời!
Cuộc sống giống như dòng nước chảy tí tách, đợi tới khi trải qua biết bao sóng gió bể dâu, bất giác phát hiện, trong cuộc đời ngắn ngủi này vẫn luôn tồn tại một người cam nguyện ở bên, âm thầm bảo vệ, vì ta mà gánh vác tất cả, đó chẳng phải là thứ hạnh phúc tột cùng hay sao?
Khi Nhan Đạm còn ở trên thiên đình, từ sự đồng cảm đã nảy sinh tình yêu, giống như thiêu thân lao đầu vào lửa thầm mến Ứng Uyên Quân, hi sinh nửa quả tim làm thuốc, thụ hình ba ngày ba đêm trên Thiên Hình Đài, không chút do dự mà nhảy xuống thất thế luân hồi đạo, lội dòng Vong Xuyên 800 năm, lưu lạc chốn U Minh địa phủ mà chẳng thể lãng quên. Cần bao nhiêu dũng khí, có bao nhiêu chấp niệm, mới khiến nàng mãi chẳng thể buông tay như vậy?
Cô nàng liên hoa tinh này ngoài mặt thì lúc nào cũng hi hi ha ha vui cười rạng rỡ, ranh ma tinh nghịch nhưng kỳ thực mọi đớn đau bi thương nàng đều tự mình gánh lấy, giống như câu Dư Mặc từng nói: “Nàng ấy thích cười, không có nghĩa nàng ấy không biết buồn. Bất luận nàng ấy có chưng ra một bộ mặt tươi cười rạng rỡ đến mấy thì trong tim nàng ấy vẫn sẽ tồn tại sự bi thương”. Thật may, thật may mắn là Nhan Đạm còn có Dư Mặc, người luôn yêu thương nàng, ở bên âm thầm bảo vệ nàng, dùng trái tim để thấu hiểu bao dung nàng, kiên nhẫn đợi chờ nàng.
Tôi rất thích Dư Mặc. Dư Mặc chính là một nam nhân hiếm hoi hiểu được thế nào là yêu thương.
“Vì động tâm mới muốn yêu thương nàng ấy, cho dù thế nào cũng đều không muốn làm khó nàng ấy.”
Ban đầu Dư Mặc hắn vốn rất khinh bỉ nha đầu ngốc nghếch Nhan Đạm. Nhưng rồi sau đó, hắn cứ luôn ở một bên lắng nghe câu chuyện của nàng, lẳng lặng nhìn nàng, lâu dần sự ngốc nghếch vô tư ấy chẳng hiểu tự bao giờ đã chiếm trọn trái tim hắn.
Lại rất lâu rất lâu sau đó, cách hẳn 800 năm lội dòng Vong Xuyên, nàng và hắn lần nữa tương phùng. Ở Da Lan Sơn Cảnh, hắn cứ âm thầm ở bên thay nàng thu dọn tàn cuộc, mặc cho nàng vui đùa ầm ĩ, làm đủ mọi trò lố, quấy nhiễu cuộc sống vốn yên ổn bình lặng của hắn.
Lại hai mươi năm nữa trôi qua, họ cùng nhau ngao du sơn thủy, sớm sớm chiều chiều cùng nhau đi qua năm tháng.
Có một dạo, hắn cũng đau khổ, từng nghĩ đến chuyện từ bỏ. Khi lấy lại được viên dị nhãn từ tay Giáng Phi, lúc trên đường trở về Da Lan Sơn Cảnh, đứng nơi mạn thuyền ngắm cảnh sông nước, hắn thở dài nói với Nhan Đạm: “Ngươi không cần, cũng không để ta vứt nó đi, rốt cuộc người muốn ta phải làm thế nào đây?”.
Có người nói Dư Mặc trong ngoài bất nhất nhưng tôi lại cảm thấy, hắn chỉ là quen âm thầm ở bên Nhan Đạm. Có lẽ vì đợi chờ quá lâu, không biết nên bắt đầu từ đâu, cũng có lẽ hắn biết trong lòng nàng vẫn còn để tâm đến người kia nên không muốn làm nàng khó xử.
Có thể nói tinh hoa của cuốn truyện này nằm gọn ở phần sau, khi miêu tả cuộc sống của Nhan Đạm và Dư Mặc ở Da Lan Sơn Cảnh, bút pháp của tác giả rất tinh tế giống như trầm hương mỹ tửu, ban đầu nhàn nhạt chưa thấm vị, lâu dần lâu dần cảm thấy đám say ngây ngất không gì tả xiết. Tôi thích lúc Nhan Đạm đấu võ mồm với Tử Lân sơn chủ, liên hoa tinh và rùa núi ngày ngày cãi vã trọc tức nhau; thích nhóc Lang yêu Đan Thục ngốc nghếch hay khóc nhè, dễ thỏa mãn; thích một Bách Linh cần mẫn tỉ mỉ; thích một Lâm Lang vừa yêu kiều vừa mỹ mạo; thích tất cả những yêu tinh dị quái sống ở Da Lan Sơn Cảnh. Nơi này chẳng phải rất giống chốn bồng lai tiên cảnh trong tưởng tượng của chúng ta sao?
Tôi thích Dư Mặc chỉ đơn giản vì hắn hiểu được thế nào là yêu, tình yêu vốn dĩ có muôn vàn trạng thái, trong đó có một loại mang tên, âm thầm ở bên.
– Văn Việt sưu tầm và lược dịch
Ngay từ đầu truyện tôi đã thích Dư Mặc hơn Đường Châu. Giữa Dư Mặc và Nhan Đạm có sự tin tưởng, sự nhẫn nại, và hạnh phúc. Dư Mặc cho Nhan Đạm tự do và niềm vui như nàng mong muốn, giống như sen và cá không thể tách rời. Chính hắn cũng là người duy nhất tự nguyện diễn tuồng chúa công liên khanh với nàng. Họ ngủ cạnh nhau, hôn nhau, cười đùa nhau, thân thiết như tri kỷ. Và biến cố xảy ra, nàng gặp Đường Châu. Thú thực, lúc đầu tôi không thích hắn lắm. Đường Châu là thiên sư, thấy yêu thì phải bắt, nhưng rõ ràng Nhan Đạm là một yêu quái tốt, hắn lại nhiều lần cưỡng ép nàng ở bên. Chỉ là cuối cùng hắn đã động tình. Vì câu chuyện xoay quanh Nhan Đạm nên có cảm giác lúc đó Đường Châu xuất hiện quá nhiền, đến mức tôi nghi ngờ rằng có phải hắn là nam chính không. May là không phải, nếu đúng thì thực sự tôi không dám chắc sẽ đọc hết truyện này. Liễu Duy Dương cũng suýt bị tôi cho vào tầm ngắm “nam chính”, dù hắn ra xuất hiện ít hơn hẳn. Hắn ta xuất hiện một lúc rồi biến mất, chỉ quay lại khi kết truyện.
Tất cả là do duyên phận.
Dư Mặc, Liễu Duy Dương, Đường Châu đều liên quan đến quá khứ của Nhan Đạm. Khi quá khứ ấy được kể lại, tôi thất thần một lúc. Không ngờ rằng một Nhan Đạm vui vẻ nghịch ngợm lại từng đau thương như thế. Lúc đó có thể mơ hồ đoán ra được, Dư Mặc chính là con cửu kỳ trên Cửu Trùng Thiên năm nào. Hắn đã mang nỗi nhớ Nhan Đạm xuống phàm giới, khi gặp lại nàng, có thể thốt lên rằng, đó là duyên. Dư Mặc yêu nàng từng lâu lắm rồi. Là hắn che giấu quá giỏi, khiến Nhan Đạm nghĩ hắn đối xử với ai cũng thế. Điều đó giúp nàng thoải mái và tự nhiên bên Dư Mặc hơn. Tôi còn nhớ một lần Nhan Đạm ngủ gục bên Dư Mặc, có tiếng hỏi khẽ rằng tại sao hắn không gặp nàng sớm hơn mọt chút. Sau khi mọi chuyện sáng tỏ, tôi mới thấu được nỗi tương tư của Dư Mặc.
Nhan Đạm và Ứng Uyên Quân hay Đường Châu có một thời gian bên nhau, thêm 800 năm cố chấp. Giữa nàng và Dư Mặc chỉ có 20 năm tiêu dao mà thôi. Tuy nhiên, Nhan Đạm đã lựa chọn hắn. Nàng buông bỏ quá khứ, bắt đầu cuộc đời mới, trân trọng những gì bên cạnh. Nàng có Dư Mặc và Ứng Uyên ngay từ khi còn trên Cửu Trùng Thiên, song, nàng chưa bao giờ để ý tới con cửu kỳ sắp thành tinh đó, trong mắt chỉ có Ứng Uyên. Nàng dùng nửa trái tim đổi lại đôi mắt cho Ứng Uyên, đổi lại hình phạt trên Thiên Hình Đài, đổi lại chua xót mà nhảy xuống thất thế luân hồi. Dư Mặc đợi nàng mấy trăm năm ròi cũng trốn xuống phàm giới tìm nàng. Ứng Uyên đau khổ, day dứt, cũng chấp nhận xuống luân hồi, tìm nàng bảy kiếp. Kể ra thì có thể thấy Ứng Uyên hơn Dư Mặc ở thời gian gặp gỡ, thời gian lưu lại trong tâm trí Nhan Đạm. Dù có đoạn tuyệt thì hắn vẫn luôn có một vị trí không thể lay chuyển trong trái tim nàng. Chính nàng khi nhận ra Đường Châu là Ứng Uyên, vẫn không hề hé răng, không chối bỏ mà giúp hắn tìm thần khí. Tuy nhiên, Ứng Uyên mãi mãi không có được nàng. Hắn có được quá khứ, nhưng không có được hiện tại và tương lai. Tôi thấy hắn đau lòng, chấp nhận từ bỏ chức vị trên thiên đình mà xuống làm thổ địa, có tiếc thương. Ứng Uyên là người đẩy nàng đi, nàng lội dòng Vong Xuyên hết 800 năm, cuối cùng không ở đó đợi hắn nữa. Buồn thương thay… Tiếc rằng tác giả đã không viết ngoại truyện về Ứng Uyên – Đường Châu hay Liễu Duy Dương.
Kết cấu câu chuyện được xây dựng khá ổn. Tuy phần đầu có hơi dài dòng nhưng nó là cốt lõi, là hoàn cảnh câu chuyện, lại chứa đựng gợi ý về sự thật. Vì thế, lúc tất cả phơi bày, tôi chỉ biết gật gù thừa nhận.
Nhân vật có nhiều nét tính cách riêng biệt khác nhau. Tôi rất thích những yêu quái trong Da Lan Sơn Cảnh. Họ là yêu nhưng vô cùng thân thiện, chỉ cầu yên bình quanh năm suốt tháng. Đan Thục, Nguyên Đan, Tử Lân, Lâm Lang, Bạch Linh, Tử Viêm…tuy đất diễn không nhiều nhưng đủ tạo nên một bức tranh an bình. Chỉ Tích thì là người khiến tôi ngạc nhiên nhất. Tôi cứ nghĩ nhân vật này sẽ được xây dựng theo tình cảnh đối đầu với chị gái vì Ứng Uyên. Hóa ra Chỉ Tích lòng sáng như gương, không vướng nhi nữ thường tình, chưa bao giờ quan tâm đến vẻ ngoài, và thương Nhan Đạm nhất. Nàng ta trả thù Chưởng Đăng tiên tử cho Nhan Đạm và còn tạo điều kiện cho Ứng Uyên đến gặp Nhan Đạm lần cuối. Chỉ Tích kỳ thực rất tốt. Tên truyện cũng rất ý nghĩa, dù nó hơi riêng tư khi chủ yếu xoay quanh quan hệ của Nhan Đạm và Đường Châu. Trầm cháy hết chỉ còn tro tàn lạnh lẽo, có đốt lên vẫn không cháy bùng ngọn lửa như xưa. Nhan Đạm hy sinh cho những điều mình quan tâm. Dư Mặc và Đường Châu một lòng chờ đợi, chúc phúc cho nàng. Họ là những người để lại dấu ấn sâu đậm khó quên.
Tóm tắt Trầm vụn hương phai
Đây là câu chuyện về những tình yêu thầm lặng. Đây là câu chuyện về sự hồi sinh của một trái tim tưởng như đã hoá tro tàn…
Nhan Đàm là một yêu tinh hoa sen. Dư Mặc, một con cá thành tinh, là chủ nhân của nàng. Nhan Đàm cùng Dư Mặc phiêu bạt khắp phương trời, tìm ăn những linh hồn bẩn thỉu, độc ác để “bồi bổ thân thể”. Cho tới một ngày, xui xẻo ập đến khi họ gặp phải thiên sư Đường Châu, một linh hồn tinh khiết chuyên trừ yêu diệt ma, bảo vệ bách tính, tạo phúc cho nhân gian. Không có đen đủi nhất, chỉ có đen đủi hơn, Nhan Đàm không ngờ rằng chút rắc rối nhỏ này đã cuốn nàng, Đường Châu và cả Dư Mặc vào những hiểm nguy trùng trùng trên con đường đi tìm thần khí thượng cổ, càng không ngờ rằng từ đây, những đau thương trong quá khứ tưởng như đã bị chôn vùi vĩnh viễn giờ đây lại sống lại, đe doạ cướp đi hạnh phúc của hiện tại.
* * * * *
Một ngày xa xưa đó, nơi thiên cung xa xôi chín tầng trời, có đôi tứ diệp hạm đạm song sinh ra đời bên bờ Dao Trì, một bông mang tên Chỉ Tích, một bông tên Nhan Đàm. Chỉ Tích thông minh, dịu dàng, cẩn trọng, chu đáo. Nhan Đàm nghịch ngợm, bướng bỉnh, quậy phá. Nàng không thích học hành chỉ thích rong chơi, không thích đọc sách chỉ thích trêu chọc con cá của Nam Cực tiên ông. Ấy vậy mà bông hoa ương bướng đó lại sớm vướng phải lưới tình.
Cuộc chiến tiên ma nổ ra, thiên giới giành thắng lợi nhưng thương vong vô số. Ứng Uyên thần quân uy phong lẫm liệt một thời nay phải lay lắt qua ngày trong thân xác tàn tạ. Đôi mắt bị mù, cơ thể bị độc dược giày vò, mỗi ngày trôi qua là một ngày đày ải. Nhưng một Ứng Uyên thất thế lại khiến trái tim Nhan Đàm rung động. Nàng yêu Ứng Uyên. Vì hắn, nàng có thể bứt từng cánh hoa để giúp hắn trị độc. Vì hắn, hình phạt đốt da róc thịt nàng cũng chịu đựng được. Vì hắn, nàng nguyện dùng nửa trái tim của tứ diệp hạm đạm để chữa bệnh cho hắn. Cũng có sao đâu, dù sao cả trái tim này cũng nguyện trao cho hắn rồi. Người khác có thể nghĩ Nhan Đàm ngu ngốc. Nhưng Nhan Đàm trước giờ có để ý ánh mắt, suy nghĩ của người khác bao giờ. Nàng luôn chỉ làm những gì nàng muốn làm. Nàng chưa từng yêu và giờ nàng đã yêu một lần thì hi sinh tất cả vì hắn có gì mà đáng tiếc.
Nhưng đến cuối cùng, hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình. Đôi mắt của Ứng Uyên đã khỏi. Nhưng hắn không nhận ra nàng hay dù nhận ra cũng vờ như không nhận ra? Dù thế nào cũng không còn quan trọng nữa. Một nửa trái tim của Nhan Đàm đã dâng cho hắn, nửa còn lại cũng như trầm hương chỉ còn lại chút tro tàn. Nhan Đàm từ bỏ tiên thể, gieo mình xuống dòng luân hồi. Những tưởng từ đây có thể cắt đứt tơ tình nào ngờ linh hồn bị thương tổn của Nhan Đàm lang thang bên dòng Dạ Vong Xuyên đến hơn tám trăm năm. Đến khi thoát ra, Nhan Đàm đã không còn là Nhan Đàm của ngày xưa.
Chỉ có điều, Nhan Đàm không biết rằng khi nàng còn đang lạc hướng bên bờ Vong Xuyên, có một con cá nhỏ ngốc nghếch vẫn đang ở trong đầm sen của Nam Cực tiên ông ngóng đợi nàng. Hắn ngóng đợi một cô tiên hoa ngu ngốc ham chơi đến chọc phá hắn, đọc sách cho hắn nghe. Tiên hoa đó đáng ghét lắm nhưng hắn vẫn ngóng đợi nàng. Ngờ đâu một lần đợi này lại là đợi cả đời. Con cá bé nhỏ cuối cùng cũng đến ngày có thân xác. Không chần chừ, không do dự, rời khỏi thiên giới, hắn đi tìm nàng…