Lần cập nhật gần nhất January 21st, 2021 - 02:17 pm
Xin chào ngày xưa ấy đã thành công khi viết lên tuổi thành xuân giản dị trong sáng, là tình thầy trò, tình bạn cũng như những tình cảm chân thành tuổi mới lớn cùng đầy rẫy những khó khăn nhưng vẫn vô cùng rực rỡ. Cô bé Dư Châu Châu non nớt, đáng yêu buộc phải trưởng thành sớm dưới hoàn cảnh khó khăn của cuộc đời.
![[Review - Tóm tắt] Xin Chào, Ngày Xưa Ấy - Bát Nguyệt Trường An](https://nuhado.co/wp-content/uploads/2020/01/xin-chao-ngay-xua-ay.jpg)
- Review Xin chào, ngày xưa ấy (2)
- Tóm tắt Xin chào, ngày xưa ấy
Review Xin chào, ngày xưa ấy (2)
Nếu bạn yêu thích thể loại thanh xuân vườn trường thì hẳn cái tên Bát Nguyệt Trường An là cái tên không hề xa lạ đúng không nào! Tác phẩm này là tác phẩm đầu tiên trong hệ liệt Chấn Hoa cao trung gồm: “Xin chào, ngày xưa ấy”, “Thầm yêu: Quất Sinh Hoài Nam”, “Điều tuyệt vời nhất của chúng ta” (cả 3 tác phẩm này đều đã có bản dịch) và tác phẩm “Đã nhiều năm như thế” (tên tiếng việt: Dưới vòm ký ức) hiện đang trong quá trình chuyển ngữ.
Phần đầu của tác phẩm mình có đắm chìm trong ký ức tuổi thơ, hóa thân thành các nhân vật trong truyện, phim hoạt hình. Nghĩ lại thấy tuổi thơ dữ dội ghê, nhưng đã cho ta thấy góc nhìn gần gũi nhất về tác phẩm, về nữ chính của chúng ta, về tuổi thơ của cô bé cũng như bản thân mình vậy. Tính cách của nữ chính Dư Châu Châu được khắc họa rõ nét, đặc biệt là nội tâm nhân vật, đây là một điểm cộng nè vì câu chuyện được bắt đầu từ khi Châu Châu là bé gái thích đóng giả nữ anh hùng đi giải cứu thế giới cho đến lúc trưởng thành. Với cái nhìn trực quan của cô bé với mọi người xung quanh nên không có chuyện tình cảm chỉ hai người với nhau đâu nha.
Theo cảm nhận của mình, Dư Châu Châu là cô bé giỏi giang, bản lĩnh, đáng ngưỡng mộ, hiền lành có, ương bướng cũng có luôn nè.May mắn của Châu Châu là quá trình trưởng thành gặp những người bạn tốt đẹp, nhưng cũng phải trải qua những điều tiếng rồi sự việc đáng thương nữa. Tùy theo cảm nhận mỗi người mà hình ảnh Dư Châu Châu khác nhau, mọi người cùng đọc và chia sẻ cho mình biết nhé. Tuy nhiên, điểm trừ của tác phẩm là mạch truyện đôi khi không liền mạch, làm người đọc khá khó hiểu, không bắt theo được nhịp truyện. Đó chỉ là số ít chương của phần đầu thôi, truyện không dài nên mọi người tiếp tục theo dõi phần tiếp để biết thêm cuộc sống của Châu Châu với tư duy và ý nghĩ sau này như nào nha!
Tiếp đến là Trần An, hẳn là nhiều bạn lầm tưởng đây có phải là nam chính không vì cái câu này nè: “Năm đó, Dư Châu Châu đi qua một đoạn đường dài nhất trong cuộc đời, mà bé gặp phải Trần An ở cuối con đường đó”, câu giới thiệu đậm chất ngôn tình luôn. Cả cách viết của tác giả đôi khi cũng khiến người đọc hiểu nhầm nữa. Với mình, Trần An là người anh đáng tin cậy, chững chạc, một thanh niên kiểu tốt hơn cả anh nam thứ trong phim Hàn ý. Phải cảm ơn Trần An vì đã xuất hiện trong cuộc đời của Châu Châu, là người đáng tin cậy, để cô bé có thể chia sẻ những suy nghĩ, mong muốn của mình, thấu hiểu được Dư Châu Châu để cô bé không cảm thấy cô độc trong quá trình trưởng thành. Nói đúng hơn Trần An quả là tri kỷ của Châu Châu.
Tada giờ đến là nam chính của chúng ta: Lâm Dương. Là nam chính mà sự xuất hiện ít ỏi ghê, đáng thương quá! Tuy nhiên thì mình vẫn thích Lâm Dương hơn là Trần An, ở Lâm Dương có sự hồn nhiên tuổi trẻ, là chàng trai mà tuổi thanh xuân bạn nên đi cùng, mình thích sự kiên định của cậu, thích sự ưu tú, cảm xúc và cả tình cảm cậu dành cho Dư Châu Châu. Không phải là Trần An không ưu tú, hay như nào, mà mình không thích sự già dặn trong suy nghĩ của Trần An, Trần An thích hợp làm người anh mà mình ngưỡng mộ và tin tưởng hơn. Còn mình lại thấy Lâm Dương hợp với Châu Châu hơn, vì nhiều lý do hơn. Các bạn muốn biết thì hãy đọc và chia sẻ tại đây nhaaa.
Các nhân vật phụ cũng đáng yêu không kém này, từ cậu bạn thủa nhỏ Bôn Bôn, đến cô bạn cấp một Tiểu Yến Tử, hay những bạn học sơ trung, cao trung đều được nhắc đến đệm nét từ ngoại hình, tính cách cho đến hoàn cảnh gia đình theo chặng đường lớn lên của Châu Châu, rồi phải đối mặt với sự nuối tiếc khi chia ly với các bạn để đi đến tương lai xa hơn.
Tóm lại thì đây là một tác phẩm bạn nên nhảy hố, đơn giản chỉ vì thích thể loại này, hay để giải trí, cùng theo ngòi bút của tác giả đi cùng chặng đường lớn lên cùng Châu Châu và các bạn nhé!
– Lacc
Cùng hệ liệt Chấn Hoa với Thầm yêu Quất Sinh Hoài Nam, Điều tuyệt vời nhất của thanh xuân, Xin chào ngày xưa ấy mang đến một hơi thở tươi mát của tuổi trẻ, mang đậm phong cách Bát Nguyệt Trường An, nhẹ nhàng nhưng sâu lắng và có phần hơi tiếc nuối.
Cũng như các bộ khác, Xin chào ngày xưa ấy giống như cuốn nhật ký khắc họa cuộc sống và quá trình trưởng thành của nữ chính Dư Châu Châu. Nếu bạn kỳ vọng đây là câu chuyện chỉ của hai người, không, nó không phải. Nếu bạn kỳ vọng đây là câu chuyện tình yêu mãnh liệt? Vậy thì tác phẩm này không dành cho bạn. Vì sao ư? Vì đây là câu chuyện xoay quanh nữ chính từ khi còn bé xíu đến khi trưởng thành, nên những nhân vật xung quanh đều được khắc họa dưới cảm nhận của cô bé.
Xin chào ngày xưa ấy bắt đầu bằng cảnh cô bé Dư Châu Châu 6 tuổi đang chìm đắm trong thế giới tưởng tượng nơi mình đóng vai làm nữ anh hùng đi giải cứu thế giới. Rồi tiếp theo là những ngày tháng dần dần trưởng thành. Có bi thương, có đau khổ, nhưng có đấy ắp những kỉ niệm. Cô bé năm 6 tuổi ấy đã từng khóc vì không tài nào hiểu nổi bính âm, vì không có một đóa hoa khen thưởng nào, năm 17 tuổi, đã tỏa sáng.
Dư Châu Châu thực sự là một thiên thần. Lương thiện, đáng yêu và thông minh. Lương thiện nhưng không quá hiền lành, cũng ương bướng vừa đủ. Dường như Châu Châu trưởng thành hơn rất nhiều so với lứa tuổi của mình. Từ những năm cấp 2, khi đã đạt được thành tích cao trong học tập, luôn nằm trong top 5 của lớp, Dư Châu Châu đã nghĩ: có phải mình quá may mắn không? Có lẽ do đề thi quá dễ chăng? Bạn thử nói xem, một cô bé 12 13 tuổi, đứng nhất lớp, tuy vẫn cảm thấy vui vẻ và tự hào, nhưng lúc nào cũng lo sợ đó là do thần may mắn đã chiếu cố cho mình. Đó là vì sao?
Trong quá trình trưởng thành của Dư Châu Châu, luôn có những người bạn cực kì cực kì tuyệt vời. Có bạn nói, Châu Châu quá may mắn khi gặp được Lâm Dương, Bôn Bôn, hay Mễ Kiều. Mình thì không cho là vậy. Cô bé ấy, xứng đáng được nhận những điều tốt đẹp như vậy.
Nam chính Lâm Dương của chúng ta cực kì dễ thương. Dễ thương quá đáng luôn ấy. Nhưng như mình nói từ trước, đây không phải câu chuyện dành riêng cho 2 người, nên đất diễn của nam chính khá ít. Nhưng yên tâm, ít mà chất lượng. Bạn nam chính xuất hiện chỗ nào, là chỗ đó tỏa sáng luôn. Vì bạn nam chính quá dễ thương, ngay cả khi bạn tỏ ra lạnh lùng đi nữa. Một điều nữa phải nói, có vẻ Lâm Dương chính là điển hình của nam phụ đội lốt nam chính. Bị phũ bị ngược từ truyện ra phim, từ bé tới lớn. Hồi nhỏ, bị Châu Châu thất hẹn, bắt nạt. Khi lớn thì bị phũ lên phũ xuống. Nhưng có vẻ bạn Lâm Dương của chúng ta mang kiếp thê nô từ nhỏ tới lớn rồi. Dù bị phũ như nào vẫn bám dính lấy nữ chính :v Quên nói, Lâm Dương là một chàng trai vô cùng ưu tú và cực kì cực kì kiên định. Cậu từng nói với mẹ, lựa chọn của cậu, cậu sẽ chịu trách nhiệm. Và Dư Châu Châu chính là lựa chọn ấy. Khi bạn có người muốn bảo vệ, bạn sẽ trở nên kiên cường hơn gấp nhiều lần. Lâm Dương, từng cười bảo rằng “tôi và Châu Châu quen nhau từ khi học mẫu giáo, nếu tôi muốn cưa đổ Châu Châu thì đã cưa từ lâu rồi. Tôi chính là muốn bảo vệ cậu ấy “
Câu chuyện không có tình tay ba, dù mình đoán kha khá người kỳ vọng Trần An sẽ là một nam thứ trong truyền thuyết LOL. Bởi tác giả thật sự giới thiệu Trần An bằng một câu văn đậm chất hường phấn ngôn tình:
“Năm đó, Dư Châu Châu đi qua một đoạn đường dài nhất trong cuộc đời, mà bé gặp phải Trần An ở cuối con đường đó.“Nhưng hơn cả một nam thứ trong những bộ phim Hàn Quốc, Trần An như một người bạn tri kỷ, nơi Châu Châu có thể chia sẻ tường tận những suy nghĩ già dặn, đôi khi có phần ngang bướng của bản thân. Và thật may sao, dường như anh luôn có khả năng thấu hiểu cô bé ấy. Đôi lúc mình tự hỏi, nếu trong những tháng ngày Châu Châu trưởng thành – cô bé gái luôn cảm thấy cô độc, vì suy nghĩ bản thân, vì thói quen đặt mình lên trên cao để ngắm nhìn các bạn học – không có anh thì sẽ thế nào?
Những nhân vật phụ khác, từ cậu bé Bôn Bôn – bạn thuở bé, cô bé Tiểu Yến Tử ở trường cấp một đến những người bạn cấp hai được miêu tả cực kỳ, cực kỳ đậm nét với những khác biệt trong tính cách, ngoại hình hay thậm chí hoàn cảnh gia đình sẽ khiến mọi người thật sự hoà mình vào từng quãng thời gian trong truyện. Bởi câu chuyện, như mình đã nói từ đầu, là cả một quá trình dần dần lớn lên của Châu Châu, nơi bạn sẽ chứng kiến cả sự tiếc nuối vì chia ly những người bạn để đi đến một nơi “xa hơn”.
Truyện đã được chuyển thể thành phim, tuy không truyền tải được hết nội dung của truyện nhưng vẫn cực kì hay. Hơi đáng tiếc trong phim không khai thác được hết nội dung khi Châu Châu còn nhỏ, chỉ có chút ít flashback vì mình thấy đây là một phần rất ý nghĩa trong truyện. Lý Lan Địch và Trương Tân Thành đã diễn rất tuyệt khi vào vai Dư Châu Châu và Lâm Dương. Nụ cười của bạn nam chính trên phim tỏa nắng cực kì và cũng có phần ngơ ngơ. Đây là một bộ phim rất đáng xem, nhưng nó không hề dành cho những bạn quá nóng vội, mà cần phải từ từ cảm nhận.
– Nguyễn Thị Chung