“Thời gian vốn đâu dừng lại cho riêng ai. Nhưng trong cái dòng chảy bắt buộc ấy, có lẽ ta được quyền chọn mình sẽ làm gì, với ai, ở đâu, và như thế nào. Ta không bắt buộc phải hòa mình vào đám đông, chỉ để chứng minh rằng mình cũng tồn tại.”
Với lối viết văn giàu cảm xúc và chất chứa suy ngẫm của Minh Nhật, Chạy trốn mặt trời đã rấy lên trong lòng độc giả trẻ một nỗi trăn trở và thức tỉnh để nhìn lại cuộc sống của mình – suy nghĩ và đấu tranh lựa chọn giữa lối sống nhạt nhẽo, hòa mình vào đám đông và sự khác biệt, tách mình khỏi guồng quay xã hội tài chính để sống là mình, sống với ước mơ và đam mê riêng.
Review Chạy trốn mặt trời (2)
Đã có những ngày, ta cảm giác, hơi thở này không còn là của ta. Đã có những ngày, bản thân bất giác rung lên những sợi đàn suy tư trong khối óc. Những sợi đàn về con người, về cuộc đời, về công việc, về tình cảm và những dòng chảy trôi của sự đời. Đã có những ngày, bạn cảm thấy cuộc sống này thật chẳng có chút ý nghĩa? Bạn mệt cho những cuộc chạy đua, bạn mỏi cho những điều dồn dập mà tương lại bắt bạn phải làm? Hay chỉ đơn giản, có những ngày, bạn muốn thả lỏng cơ thể hoà theo làn gió heo may lùa về, thổi bay làn tóc thơ mà tâm hồn xao xuyến hoà cùng làn gió, gửi gió mang nỗi tương tư đi tới nơi ai? Khi ấy, tôi khuyên, bạn nên cầm một cuốn sách nào đó, đơn giản chỉ là để khiến tâm hồn bạn ít nhiều khoả khuây. Một cuốn sách có thể an ủi những vấp váp xô bồ lúc đó, một cuốn sách có thể an ủi và làm động lực để ngày mai bạn mạnh mẽ vững đôi chân chạy tiếp trên đường đời. Âu có thể là “Chạy trốn mặt trời” của anh chàng Minh Nhật đầy dự cảm và triết lí chăng?
Mới đọc tên cuốn sách thôi, chắc chắn bạn sẽ phải thốt lên: “Đúng là suy nghĩ không bình thường”, “Ôi tại sao lại phải chạy trốn mặt trời cơ chứ?”. Vâng, và chính bản thân tôi không ai khác, là người đã có những suy nghĩ ấy. Và đúng, đó là một cuốn sách “bình thường cho những người không bình thường” như tác giả có viết. Nhan đề cả cuốn sách này, xuất phát từ cảm hứng của bài hát mang tựa đề cùng tên, một ca khúc được hoà ca bởi Đa Sắc, Đen, JG Kid và Thảo Phương. Câu chuyện bắt nguồn từ một giai thoại kể về một cô gái mắc bệnh kì lạ khiến cô chẳng thể tiếp xúc nổi với ánh mặt trời. Cô lúc nào cũng phải ở kín trong nhà, ở kín trong bóng tối, ở kín trong bóng đem đen dày đặc mịt mù. Chỉ khi, màn đêm buông xuống, hơi thở của đêm đen thở lên những làn gió mát rượi, mặc lên một chiếc áo choàng đen bao phủ của không gian huyền bí thì cô gái này mới có thể ra đường, dạo lên những khúc guitar đầy hăng say với đôi mắt buồn đẫm lệ đêm đen, với đôi mắt nhìn cuộc đời không bao giờ có màu vàng nắng. Và, cô luôn phải trở về nhà, sống tiếp với cuộc đời u ám của mình trước khi mặt trời kia ló rạng. Chàng trai Minh Nhật này, bằng cách viết lên nhưng tạp văn đời thường, những góc nhìn cá nhân về cuộc sống thường nhật, đã gom góp tạo nên một cuốn sách với đầy chất suy tư trầm lắng. Chính vì bởi là ở một góc nhìn cá nhân, nên khi cầm trên tay cuốn sách này, mở những trang sách này ra và cảm nhận, bạn sẽ có thể đồng tình hoặc không đồng tình với những suy nghĩ mà tác giả đưa ra trong đó. Tuy nhiên, cái chung mà tác giả muốn hướng bất cứ ai khi cầm cuốn sách của mình trên tay là một suy nghĩ khác đi, một suy nghĩ nhẹ nhõm hơn về cuộc đời: Hãy sống khác đi, đừng chạy theo số đông, hãy sống với niềm đam mê và yêu thích của mình, cho dù bạn đang đứng ở bất kì hoàn cảnh nào.
Tác giả, các bạn và cả tôi nữa, tất cả chúng ta, không ai mắc một căn bệnh quái ác kia cả nhưng chắc chắn ai cũng sợ ánh mặt trời ngoài kia. Không hẳn là ánh mặt trời chói chang ấy, mà lại chính là ánh mặt trời gắt gao đó. Mỗi khi mặt trời lên cao, tia nắng bình minh bắt đầu chiếu sáng mọi vạn vật, chẳng phải con người ta lại đổ xô ra đường để làm công việc chạy đua với thời gian hay sao? Tại sao lại thế? Phải chăng bởi vì bạn không muốn đến trường muộn, bạn sợ ánh mắt của thầy cô giáo, bạn sợ sự kỉ luật từ phía khách quan; hay bạn không muốn bị trừ mất một tháng lương chỉ vì sự chậm trễ, bạn phải nhanh chóng để có thể chạy nhanh hơn người khác chăng? Người đua người, xe đua xe, thời gian đua thời gian. Và cuối cùng, bạn trở về nhà khi ánh mặt trời đã tắt với đầy uất sự mệt mỏi đến tột độ? Bản thân anh mặt trời kia, đã trở thành một kẻ có quyền năng lớn nhất, anh ta bắt bạn phải dậy đúng giờ, anh ta bắt bạn phải chạy thật nhanh để có thể đúng giờ, anh ta ép bạn phải nhanh chóng nếu không muốn bị trừ lương và anh ta rút đi tất cả sinh lực của bạn, trả bạn về với sự mệt mỏi lúc tăm tối.
Tôi review cuốn sách này, không phải để bạn phải thấy ghét bỏ cuộc sống xô bồ này, mà tôi cũng như tác giả, chỉ muốn bạn nhìn nhận lại nhiều thứ. Ví thử, 6 ngày phải đối mặt với mặt trời rồi, vậy tại sao, bạn không dành ngày thứ bảy còn lại để thử “chạy trốn mặt trời” xem sao? Và chính cái ánh mặt trời ấy, đã khiến chúng ta luôn luôn phải hoạt động và để lại cho tất cả những người đang chờ đợi ta vỏn vẹn một từ côi cút: “Bận”. Bạn có thể sống như những gì mình thích, làm những gì phù hợp với chính mình và kiếm tiền bằng chính những đam mê của mình. Bạn không cần phải chạy theo bất cứ một đám đông nào cả, đừng gắng sức để thể hiện rằnng mình đang “tồn tại” . Rồi đến một ngày, khi bạn đuối sức, quay đầu nhìn lại, bạn sẽ chẳng thấy thanh xuân của mình còn gì đẹp đẽ ngoài công việc và công việc. Lúc ấy bạn chỉ còn đơn côi lại với tấm thân già mềm úa héo hon. “Thời gian vốn đâu dừng lại cho một riêng ai. Nhưng trong cái dòng chảy bắt buộc ấy, có lẽ ta được quyền chọn mình sẽ làm gì, với ai, ở đâu và như thế nào. Ta không bắt buộc phải hoà mình vào đám đông, để chứng minh rằng ta đang tồn tại”. Minh Nhật, với lối suy tư trầm tĩnh, đã xoáy sâu vào tâm lí của các bạn trẻ, đánh mạnh những tiếng sóng vào bờ cát tâm thẳm mỗi người của chúng ta, khiến ta phải loay hoay lực chọn cách sống nhanh chóng, ào ạt, xô bồ, dẫm đạp lên nhau để tồn tại với một trạng thái nhạt nhẽo hay là một cách sống với đam mê, với tiềm thức, với chính bản thâm của mình?
Khép lại cuốn sách ấy, ta bỗng chốc bừng tỉnh cả một chân trời. Ta bỗng rơi nước mắt, ta bỗng oà lên, ta bỗng nức nở bởi những gì ta đã bỏ qua trên con đường chạy đua gian nan kia. Ta đã từng nói với mẹ: “Tết này, con không về được với gia đình. Con bận”, ta đã bỏ lỡ với người mình yêu trong rạp chiếu phim khi thước phim vẫn còn dang dở và ta đã bỏ lỡ những người bạn thân khi họ chờ ta bên một quán cafe nho nhỏ. Ta đã bỏ lỡ những điều giản dị đơn sơ, ta đã để lại ánh mặt trông mong của gia đình, tâm trạng buồn thương của cô cậu người yêu hay những cuộc hẹn không lời đáp với những người bạn thân. Câu chuyện không chỉ là những lời sẻ chia, những câu chuyện nhỏ về cuộc đời của tác giả mà còn mang đậm tính giáo dục, thức tỉnh những con người đang mải mê chạy theo ánh mặt trời ngoài kia. Đây là một cuốn sách tưởng bình thường mà không bình thường một chút nào.
Trong cái tiết trời của tháng 12 sắp tới, khi một năm 2018 sắp khép lại, liệu bạn có muốn tìm cho mình một góc nhỏ với một ly cà phê ấm nóng hay đơn giản hơn là thả trôi bản thân trong một buổi chiều nho nhỏ để chiêm nghiệm lại cuộc sống qua một trang sách bổ ích, “Chạy trốn mặt trời” chẳng hạn?. Tôi chắc rằng, bạn sẽ cảm thấy rất thú vị và sảng khoái.
– Thu Hong
“Thành phố chật chội
Trái tim thênh thang
Lòng người đa mang
Bao nhiêu là đủ”Chúng ta đang thật sự sống, hay chỉ là đang cố gắng tồn tại? Chúng ta “ngày ngày nháo nhào chen chúc nhau trên những con đường chật hẹp, cố để có mặt đúng giờ tại công sở, cố để quẹt thẻ vào một cái máy trước khi bị trừ lương, và đến cuối ngày lại chờ đợi cho mặt trời biến mất để được lao ra đường và hoà mình vào dòng người hối hả, trở về nhà trong sự mệt mỏi tột cùng.” Chúng ta đang sống trong xã hội với quá nhiều những sinh vật kỳ lạ đang cúi mặt xuống màn hình sáng nhỏ nhoi, những người trẻ sống quá nhiều bằng hình ảnh nhưng quá ít bằng xúc cảm thật sự, khoác lên mình chiếc mặt nạ đẹp đẽ chỉ để hoà nhập với thế giới ngoài kia, với những mối quan hệ xã giao, sống trong thứ ánh sáng phù phiếm, để rồi khi ánh hào quang giả tạo kia biến mất, thứ gì thật sự sẽ còn lại? Ai sẽ là người ở lại cạnh ta, ai sẽ là người lắng nghe ta chia sẻ và đồng cảm với ta, cũng như cho phép ta làm điều ngược lại? Ai sẽ là người yêu thương ta nhất, những ký ức nào sẽ còn đọng lại trong cuộc đời ngắn ngủi để có thể nhớ lại khi mái tóc đã phai màu?
Ở trong cái thành phố bộn bề tấp nập, nơi mà cả những vì sao cũng chẳng thể toả sáng rực rỡ, nơi những ánh điện không bao giờ tắt, nhưng cũng chẳng thể soi rõ những màng sương và sự mù mờ trong các mối quan hệ cũng như chính cuộc đời của mỗi con người, đôi lúc lại khiến con người ta muốn chạy trốn khỏi cái “mặt trời” hào nhoáng ấy, dù chỉ một khoảnh khắc thôi, để “có một giây để thở”. Một chuyến đi xa đến một nơi mà sự bon chen, vội vã của phố thị chưa chạm được đến, một cuốn sách ở một “góc riêng tư” yên tĩnh, để ta có thể vô tư rong ruổi với những suy nghĩ riêng, một cốc cf nơi quán quen, với những bản nhạc phù hợp cảm xúc và những con người cũng “chạy trốn mặt trời” như ta, k ồn ào, k náo nhiệt, hay như cách của nv nữ trong chính lời bài hát cùng tên của Đen, JGKid và Phương Thảo, “một cây guitar, một không gian, một ít tâm sự và một bài hát phù hợp để mình có thể trải lòng”.
Chúng ta nên lựa chọn hoà nhập với đám đông, sống với những cuộc đời được cho là chuẩn mực theo quan điểm của xã hội, hay tách mình khỏi guồng quay của cỗ máy khổng lồ đó, và sống với đam mê và ước mơ của bản thân?
Suy cho cùng, ta không bắt buộc phải hoà mình vào đám đông chỉ để chứng minh rằng mình cũng tồn tại.
Một cuốn tản văn nhẹ nhàng, nhưng đủ độ “sâu” để có thể đọc và suy ngẫm.
– Q