Lần cập nhật gần nhất May 25th, 2020 - 09:49 am
“Đồi Gió Hú” kể về hai gia đình Earnshaw và Linton. Họ sống trong 2 toà lâu đài gần nhau ở một vùng quê hẻo lánh của Anh. Mấy người này là nhà giàu không à, sống trong nhung lụa nghĩa đen đó. Hàng ngày có kẻ hầu người hạ, con cái trong nhà chỉ có việc đọc sách rồi cưỡi ngựa đi dạo quanh khu đồi mấy dặm toàn cỏ cây hoa lá đẹp tươi. Cuộc sống sẽ cứ thế mà tiếp diễn, người nhà giàu bên này sẽ yêu và lấy người nhà giàu bên kia, nếu như một ngày ông chủ Earnshaw không rủ lòng thương xót mang một thằng bé mồ côi về nuôi. Tới đây là hiểu rồi đó, thằng bé mồ côi Heathcliff lớn lên và làm xáo trộn tất cả.
Review Đồi gió hú (3)
“ĐỒI GIÓ HÚ” – KHI CON NGƯỜI VỀ ĐÚNG CÁI BẢN NGÃ HOANG DẠI VÀ MÃNH LIỆT NHẤT ĐÃ TỪNG!
Tôi đã phân vân giữa “tuyển tập Thạch Lam”, “Tuổi thơ dữ dội” – Phùng Quán, … rất nhiều ngày trước khi quyết định chọn “Đồi gió hú” của Emily Bronte. Sau những chuyện liên tiếp xảy ra trong mấy ngày hôm nay, tôi càng thêm tin rằng, khi con người ta đã chịu quá nhiều đè nén từ những bộn bề xã hội thì mong muốn rũ bỏ tất cả, mong muốn được quay về cái bản ngã hoang dã nhất của mình chính là thứ mong muốn lớn nhất, dữ dội nhất và chính đáng bậc nhất!
———–
“ĐỒI GIÓ HÚ” – BI KỊCH TÌNH YÊU TRÊN ĐỒI CAO LỘNG GIÓ!
“Đồi gió hú” là tiểu thuyết duy nhất của nữ nhà văn Emily Bronte và được coi là một tác phẩm kinh điển của Văn học Anh với cấu trúc truyện như một chuỗi búp bê Matryoshka (Búp bê Nga, gồm một bộ các búp bê rỗng ruột kích thước từ nhỏ đến lớn xếp tầng).
Toàn bộ tiểu thuyết xoay quanh tình yêu không thành dẫn đến nhiều thù oán và dằn vặt giữa cô chủ Catherine và Heathcliff – người con nuôi thấp kém trong gia đình Catherine. Những mẫu thuẫn liên tục xảy ra đẩy tình cảm ấy đi vàobế tắc, Catherine kết hôn cùng cậu chủ trang trại kế bên, Heathcliff ôm nỗi hận bỏ đi biệt tích. Nhiều năm sau, “quý ngài” Heathcliff quay lại ngôi nhà trên đồi gió hú với một kế hoạch trả thù kỹ lưỡng hòng đoạt lại người mình yêu và bắt đầu reo rắc đau khổ cho con người nơi đây…
Tình yêu của Heathcliff và Catherine đúng hay sai, không ai biết chắc, chỉ biết rằng, đã từng có một Catherine đáng yêu, ngang ngạnh sống trong căn nhà mang tên Đồi gió hú, chỉ biết rằng, đã từng có một Heathcliff điên cuồng yêu, điên cuồng trả thù trên đồi cao lộng gió ấy!
———–
“ĐỒI GIÓ HÚ” – NỖI KHÁT VỌNG TÌNH YÊU MÃI DẰNG DẶC ÁM ẢNH!
Đọc “Đồi gió hú”, ta cảm nhận sâu sắc một tình yêu nảy nở tự nhiên, phát triển mãnh liệt giữa Catherine và Heathcliff. Đó là một tình yêu không thể chân thật hơn: Heathcliff yêu Catherine, và hắn sống với tình yêu ấy, theo đuổi tình yêu ấy, chấp nhận tất cả, sẵn sàng vượt qua mọi rào cản xã hội, địa vị để ở bên Catherine. Heathcliff yêu bằng tất cả trái tim, trí não và cơ thể, hắn yêu hết mình… Chính sự hết mình ấy là tiền đề cho lòng hận thù của Heathcliff khi tình cảm của hắn không được đền đáp lại tương xứng. Cái kết “viên mãn” với “ba ngôi mộ gần nhau” đã chứng minh chấp niệm tình cảm của Heathcliff.
Tình yêu với Catherine thật sự đã ám ảnh cả một đời Heathcliff!
———-
“ĐỒI GIÓ HÚ” – KẺ ĐIÊN LÀM LOẠN VÀ KẺ KHỜ NHẪN NHỤC, TẤT CẢ ĐỀU ĐÁNG THƯƠNG!
“Đồi gió hú” không chỉ là câu chuyện về Heathcliff, ta còn thấy rất nhiều mảnh đời khác: Catherine đáng yêu nhưng ương ngạnh, hoang dại và bồng bột dẫn đến bi kịch cho chính cô và mọi người xung quanh; Edger Linton – chồng Catherine – cả đời sống tử tế đến mức yếu hèn, nhẫn nhịn và chịu đựng màn trả thù của Heathcliff để rồi cuối cùng chết trong cảnh chứng kiến âm mưu trả thù chiếm đoạt tài sản của hắn dần thành công,…rất nhiều những nhân vật khác trong “Đồi gió hú” đều trở thành nạn nhân của Heathcliff, bị giày vò về cả thể xác và tinh thần. Heathcliff không tận tay giết một ai nhưng lại đẩy không biết bao nhiêu người vào chỗ chết!
Những người ấy có đáng thương không? Tất nhiên, rất đáng thương! Nhưng cảm thấy rằng cả Heathcliff cũng đáng thương nữa! Thiếu thốn tình thương từ nhỏ lại mù quáng với tình yêu man dại dành cho Catherine, cuộc đời Heathcliff rặt những cằn cỗi, cô đơn và hận thù, đến cuối cùng cũng chỉ đổi lại được một phần mộ bên người mà hắn yêu. Khởi nguồn tình yêu và hành động dám đấu tranh bào vệ tình yêu của Heathcliff không sai, có sai là sai ở cách hắn cướp Catherine từ tay Edger Linton mà thôi!
———-
“ĐỒI GIÓ HÚ” – CÓ NHẬN RA TRONG MỖI CHÚNG TA ĐỀU ẨN GIẤU MỘT HEATHCLIFF?
Heathcliff giống như một biểu tượng của khao khát bản năng vậy. Để đồng cảm được với Heathcliff , ta trước hết phải biết chấp nhận bản năng của mình như một phần của bản thân, và sẽ thấy ta hiện hữu trong mạch cảm xúc và dòng suy nghĩ của Heathcliff. Ta cũng từng yêu và kháo khát chiếm hữu tình yêu, ta cũng từng cực đoan muốn thù hận, ta từng đau khổ muốn bỏ đi đến một nơi thật xa để bắt đầu lại từ đầu …
Heathcliff chính xác là một phần của mỗi chúng ta – đây là điều không thể phủ nhận. Dõi theo Heathcliff cũng như dõi theo bản ngã của chính mình vậy, để ta hiểu hơn về cách nó hoạt động, cách nó đem lại đau khổ cho mọi người và cả cách để chế ngự nó nữa.
———-
“ĐỒI GIÓ HÚ” – THỎA MÃN KHÁT KHAO GIẢI PHÓNG BẢN THÂN VÀ SỰ NỔI LOẠN TRONG TÂM TRÍ KẺ BỨC BỐI LÂU NGÀY…..
Đọc “Đồi gió hú”, ta như được trở về với đúng bản năng khởi nguồn của mình, mỗi lời nói thốt lên đề là thẳng thắn từ tận đáy lòng. Thế giới trong “Đồi gió hú” là một thế giới hoàn hảo để ta giải tỏa cảm xúc. Ở đó không có che giấu, không có ẩn ý, không có những nguyên tắc phức tạp bủa quanh con người. Yêu là yêu, hận là hận, thẳng thắn, hết mình và sảng khoái.
Đọc “Đồi gió hú”, ta yêu cùng Heathcliff, hận cùng Heathcliff, điên cuồng như Heathcliff và cuối cùng ta mãn nguyện như Heathcliff. Nhập thân và sống hết mình với cuộc đời Heathcliff, ta tự cho bản năng của mình cơ hội được vùng vẫy trong thế giới rộng lớn bên Đồi gió hú, và khi trở về với cuộc sống thực tại, ta lại lành mạnh và chuẩn mực như ta đã từng.
Khuyên bạn đọc tìm đến “Đồi gió hú”, tôi không hàm ý khuyên các bạn sống bản năng như Heathcliff, không khuyên các bạn sống bất cần và tiêu cực như Heathcliff. Tôi chỉ muốn các bạn hiểu rằng, thi thoảng, hãy để tâm hồn được nghỉ ngơi, thi thoảng, hãy tự thưởng cho bản thân những buổi điên rồ riêng trên đồi cao lộng gió!
– Hoài Ly
Bạn đã bao giờ nằm trên đồi nghe tiếng gió hú chưa?
Còn tôi thì nhiều lắm: từ những buổi sáng tinh sương nằm nghe tiếng chim hót đón ánh bình minh, những trưa nằm rưới bóng mát nghe ve gọi hè, những đêm trăng sáng có tiếng dế kêu, đến những ngày mưa dầm ướt át, những buổi chiều giông tố, những ngày đông gió thét gào qua những rặng cây.
Tại Đồi Gió Hú có hai đứa trẻ cũng vui đùa như vậy, chúng cùng nhau chạy nhảy chơi đùa rưới ánh nắng, cùng bày những trò tinh quái…
Tưởng rằng cuộc sống cứ mãi như vậy, nếu như cậu bé Heathcliff không phải là đứa con nuôi do ông cụ Earnshaw nhặt về và không được sự chào đón của các thành viên khác.
Điều gì sẽ sảy ra khi một đứa trẻ lớn lên trong sự ghẻ lạnh, khinh bỉ, bị bắt nạt và ghét bỏ của mọi người!? Có lẽ sự bất mãn và lòng căm hận đã được cậu bé Heathcliff nuôi dưỡng từ đó.Heathcliff quyết bỏ đi khi biết Ctherine chọn niềm kiêu hãnh, chọn giàu sang chứ không phải cậu. Còn gì đau khổ hơn khi một đứa trẻ bị ghét bỏ, một cậu trai bị người mình yêu coi thường về gia cảnh. Cậu ta quyết rời đi, và có một ngày trở lại…để hủy diệt tất cả.
Heathcliff- một cậu bé từ đáng thương cho tới gã đàn ông độc ác. Ông ta có yêu Ctherine không – chắc chắn là có, nhưng nhiều hơn cả vẫn là lòng hận thù, lòng hận thù lớn đến mức ông ta vẫn sống khỏe mạnh để nhìn lần lượt người này người kia chết đi.
Cuối cùng ông Heathcliff cũng được yên nghỉ cạnh ngôi mộ Ctherine như ước nguyện, chính xác là ba ngôi mộ. Họ có được lên thiên đàng an yên không? Hay vẫn là những hồn ma lang thang gào thét và đấu tranh cho một cuộc tình.
– Ánh Dương
WUTHERING HEIGHT (Đồi gió hú) – Emily Bronte 4/5
“Be with me always – take any form – drive me mad! Only do not leave me in this abyss, where I can’t find you!”
Đó là lời khẩn cầu đau đớn của một kẻ si tình đến ích kỉ khi biết người hắn yêu nhất đã mãi mãi ra đi. Đó là lời khẩn cầu của Heathcliff – đứa con nuôi hèn kém nhà Earnshaw khi hay tin Catherine Earnshaw, người duy nhất trên cõi đời này yêu hắn đã nằm sâu ba tấc đất. Heathcliff và Catherine, hai con người thuộc hai tầng lớp khác nhau – một thấp kém, thô tục; một xinh đẹp, kiêu kì – đã đem lòng yêu nhau say đắm. Yêu đến điên cuồng, yêu đến khờ dại, yêu đến mức sẵn sàng giày vò, hủy hoại đối phương cùng tất cả những người xung quanh. Chỉ đến khi mộ phần đã được chôn cạnh nhau, hai tâm hồn cuồng nhiệt ấy mới thật sự tìm thấy bình yên nơi trái tim mình.
“Đồi gió hú”, đúng như tên gọi, là câu chuyện tình yêu đầy điên loạn diễn ra nơi miền đồng quê Yorkshire hoang vu, hiu quạnh. Mối tình ấy, cũng giống như ngọn gió đồng hoang: phóng khoáng, man dai nhưng dai dẳng, ám ảnh. Có phải vì cùng lớn lên nơi gió thổi hoang hoải, cô đơn ám ảnh tâm hồn mà hai con người quá đỗi khác biệt ấy lại tìm đến nhau? Có thật là họ khác biệt, hay đều có điểm chung là sự ích kỷ đến hèn hạ trong tình yêu? Cathy có yêu Heathcliff không, nàng đã tự khẳng đó thôi “Nếu tất cả mọi người khác chết mà anh ấy còn thì em sẽ còn tiếp tục tồn tại; nếu tất cả mọi người khác còn mà anh ấy mất, thì vũ trụ sẽ thành một cái gì hết sức xa lạ và em sẽ không còn có vẻ như một bộ phận của nó. Tình yêu của em đối với Linton giống như cây trong rừng, thời gian sẽ làm nó thay đổi, em biết thế, như mùa đông làm cây thay đổi. Còn tình yêu của em đối với Heathcliff thì tựa như những tảng đá vĩnh cửu bên dưới, một nguồn vui chẳng mấy biểu lộ nhưng cần thiết”. Còn Heathcliff, hỏi hắn có yêu Cathy hay không thì chẳng phải là quá thừa thãi sao. Vậy cớ gì họ lại hủy hoại, giày vò nhau đến vậy? Tại sao Cathy lại làm tan vỡ trái tim Heathcliff cũng như bóp nghẹt chính trái tim mình như vậy?
Vì họ chẳng phải cơn gió để có thể tự do tự tại sống với đam mê của mình. Vì họ là con người nên chẳng thể thoát khỏi xiềng xích những định kiến giai cấp, rào cản xã hội. Vì Cathy là cô tiểu thư kiêu kì nên đâu thể hạ mình kết hôn với một kẻ mồ côi nghèo hèn. Không đến được với nhau nên họ tìm cách hủy hoại nhau. Đặc biệt là Heathcliff, với bản tính ích kỷ, nham hiểm, hắn không được hạnh phúc thì đối phương cũng tuyệt đối không thể hạnh phúc. Tình yêu của hắn dành cho Cathy là thứ tình yêu ban sơ, trần trụi nhất, đến mức mà phần CON lấn lướt cả phần NGƯỜI. Mà tình yêu thì có bao giờ lại thiếu đi sự ích kỷ, khao khát chiếm hữu? Đối với một kẻ thiếu giáo dục, thô tục như Heathcliff thì bản tính ích kỷ của tình yêu lại càng được bộc lộ rõ ràng hơn bao giờ hết. Ngay đến một người gia giáo như Catherine, nàng cũng ích kỷ lắm thay! Nàng không kết hôn với người ta, nhưng lại không muốn người ta quên đi nàng. Nàng đòi người ta hiến dâng linh hồn cho mình mà chẳng dám vì người mình yêu xé bỏ các mác “thể diện”. Đến tận lúc chết, nàng vẫn muốn người ở lại phải đau đớn vì mình…
Mối tình của Heathcliff và Catherine, hoa mĩ mà nói là một mối tình đẹp đến ám ảnh. Có đam mê, say đắm, có hận thù, ghét bỏ. Nhưng trên thực tế, có mấy ai dám bước đi trên con đường tình yêu ấy, có mấy ai dám yêu dám hận như hai kẻ ngông cuồng ấy đâu. Bản thân mình ngưỡng mộ cách Heathcliff yêu, nhưng không sao thích được cách hắn thể hiện tình yêu ấy. Nó quá bản năng, quá hoang dã, và hình như chẳng có chút thấu hiểu nào cả. Họ chà đạp, ám ảnh nhau ngay cả khi âm dương cách biệt. Heathcliff ở lại, sống tiếp cuộc đời với nỗi ám ảnh khôn nguôi về người đã chết. Còn Catherine, ai bảo chỉ có người sống đau đớn? Ngay cả người chết cũng đâu thể ngủ yên. Linh hồn nàng vẫn mãi lang thang nơi đồng hoang gió rít, tiếng khóc nỉ non hòa cùng gió thổi hiu hắt…
Emily Bronte không chỉ xây dựng thành công một mối tình ngông cuồng đầy đam mê, mà mình còn thích hơn cả là cái cách bà khắc hoạ không khí hoang vu, cô quạnh làm nền cho mối tình ấy. Miền quê Yorkshire dưới ngòi bút mạnh mẽ, phóng khoáng của Emily hiện lên với những đỉnh đồi trơ trọi, cây cối ngả nghiêng, ngọn gió miên man trải dài trong tình yêu và thù hận. Ai mê văn học Anh hẳn đều biết ít nhiều về ba chị em nhà Bronte. Ba người phụ nữ tuy đoản mệnh nhưng bất chấp mọi định kiến về “phụ nữ viết văn”, vẫn tỏa sáng trên văn đàn như những ngôi sao rực rỡ nhất. Đọc “Đồi gió hú”, thật khó tin khi biết thứ văn chương dữ dội, ăm ắp cuồng nhiệt ấy lại được chắp bút bởi một người phụ nữ nhỏ bé, nền nã. Ở vào thế kỷ XIX, khi mà những cô gái đồng trang lứa được dạy bảo trở nên duyên dáng, đảm đang để trở thành một người vợ thì Emily lại đang đắm chìm trong những con chữ, tìm cách thoát ly khỏi sự cô đơn nơi miền quê bằng cách viết văn. Phải chăng, vì cũng lớn lên nơi đồng quê bát ngát, ngày ngày đối mặt với nỗi cô đơn cùng gió thét thê thảm nên Emily mới đồng cảm với các nhân vật đến vậy? Nhưng bà là nàng Catherine khao khát yêu thương và tự do đến khắc khoải, hay là Heathcliff dữ dội cuồng nhiệt mà chẳng thể thắng nổi con quỷ ích kỷ trong trái tim mình? Câu hỏi ấy, có lẽ vẫn còn trăn trở mãi trong lòng hậu thế, cũng như ngọn gió kia vẫn ngày đêm gào rú man rợ nơi đỉnh đồi heo hút…
Khép lại cuốn sách được mệnh danh là tuyệt tác văn chương của văn học Anh, mình không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Nhẹ nhõm vì cuối cùng cũng thoát khỏi cái không khí tù túng, cô đơn đến ám ảnh ấy. Nhẹ nhõm vì linh hồn của Heathcliff và Catherine lại được ở bên nhau, cùng nhau chơi đuổi bắt, tự do tự tại như cơn gió thổi nơi đỉnh đồi. Nhẹ nhõm vì bao thù hận cuối cùng cũng qua đi, tình yêu tựa như ánh ban mai lại chiếu rọi nơi “Đồi gió hú”, xua tan bao u ám, cay nghiệt đã từng tồn tại suốt chục năm qua.
“Biết đến khi nào ngọn gió không còn dữ dội nữa, trả lại bình yên cho trái tim ta?”Đã là gió thì chẳng bao giờ hết dữ dội. Nhưng chỉ cần được bên em thì trái tim đã đủ bình yên rồi!