Lần cập nhật gần nhất September 28th, 2020 - 09:01 am
Nam An Thái Phi Truyền Kỳ là câu chuyện về một tiểu cô nương nhà nghèo Chu Tử, bị bán làm nha hoàn rồi được chọn làm nha đầu thông phòng cho Tam Vương Gia Nam An vì quỳ thủy tới sớm. Tình yêu của họ không có quá nhiều biến cố, không hình tượng mà nó rất thật, rất đời thường. Vị hoàng tử đó không thích nói và thể hiện nhiều nhưng tình yêu của hắn lại là bao che, chăm sóc mọi việc của nàng. Hắn biết với thân phận của mình, nếu quá quan tâm đến nàng sẽ chỉ mang đến nguy hiểm nên hắn đã dụng tâm suy nghĩ cách bảo vệ nàng, không khiến nàng bị tổn thương.
Review Nam An thái phi truyền kỳ (2)
Ta biết đến bộ này khi nó còn đang edit ở Cung quảng hằng. Thậm chí chờ không nổi còn đọc cả convert trước, sau này khi truyện hoàn đã khá lâu rồi, trong thời gian này “hết” truyện mới lôi ra đọc lại.
Nữ chính Chu Tử xuyên không về một thời đại không có thật trong lịch sử. Nàng đi đến thế giới này đã ba, bốn năm, sớm quen với cái nghèo khổ ở nông thôn, dần quên đi ký ức hạnh phúc ở kiếp trước. Giờ nàng chỉ là con gái lớn của nhà họ Chu nghèo, không có ruộng đất, sống dựa vào nghề thợ mộc của cha mà cha nàng nổi danh hiếu thảo cái gì cũng nghe bà nội, người mẹ yếu đuối không giúp đỡ được gì, em gái còn nhỏ. Bà nội Chu Tử rất độc ác, thấy cháu gái xinh đẹp, muốn bán cháu đi để lấy 20 lượng bạc làm của hồi môn cho cô con gái út quý như vàng như bạc của bà ta. Thậm chí sau này, bà ta còn bán cả cháu trai, cháu gái, phá nát gia đình con trai chỉ vì lòng tham không đáy của mình.
Chu Tử được bán vào nhà họ Cao, họ hàng bên ngoại của Cao quý phi – mẹ của Nam An Vương Triệu Trinh. Nhà họ Cao dâng cho Nam An vương 4 mỹ nhân theo lời dặn của Cao quý phi. Trong đó, Chu Tử được chọn làm nha đầu thông phòng chỉ vì “quỳ thủy” của nàng đến sớm.
Tính tình Chu Tử dịu dàng, hiền lành, biết thân biết phận. Nàng hiểu rằng cả đời này, ở Kim triều luôn cực kỳ chú trọng cấp bậc này, chỉ sợ nàng sẽ vĩnh viễn bị gắn cái vị trí “nha đầu thông phòng” này vào người. Tất cả mộng đẹp, tất cả ảo tưởng về tương lai, đều đã thành ảo mộng cùng bọt nước. Nàng vĩnh viễn chỉ là một công cụ phát tiết của nam nhân, một nữ nhân không có danh phận, hơn nữa ngay cả làm thiếp. Nhưng ngay từ lần gặp đầu tiên, nàng vẫn không kìm lòng được nhất kiến chung tình với mỹ nam diện mạo khuynh quốc khuynh thành, dáng vẻ ngọc thụ lâm phong!
Triệu Trinh là Tam hoàng tử từ nhỏ đã bị bắt ra ở riêng, Cao Quý phi trưởng thành trong cảnh cung đấu nên bà không tín nhiệm với phái nữ xinh đẹp lại có trí tuệ, sợ con trai của mình bị loại nữ nhân này dụ dỗ gieo họa, cho nên nha hoàn được an bài bên người anh mặc dù diện mạo không thể nói là thực xấu, nhưng tuyệt đối không quá xinh đẹp. Cứ như vậy đến tận năm 17 tuổi anh vẫn là đồng nam. Lần này, anh đi đánh trận chiến thắng trở về, Cao Quý phi mới quyết định thả lỏng vòng vây.
Nói thật, ban đầu ta không thích anh nam 9 chút nào. Anh xuất thân võ tướng, luôn trưng ra “mặt than”, chẳng hiểu phong tình, đã thế còn mấy lần đánh nữ chính. Lần đầu tiên vì chị ngơ ngẩn ngắm mình mà quên phận sự => bị đánh vào tay, lần thứ hai vì chị tự ý rời khỏi vị trí làm có kẻ mượn cơ hội định quyến rũ anh => chị bị ăn gậy, còn mấy lần sau thì khụ khụ… các nàng đọc chi tiết rồi biết. Anh rất coi trọng giai cấp thứ bậc nên ban đầu anh chỉ coi chị như một nha đầu thông phòng bình thường thôi và cũng chẳng có ý nghĩ chỉ có một mình chị. Tuy nhiên đây cũng là điểm hợp lí của truyện, không như nhiều truyện khác, tác giả cho nữ chính xuyên không có bàn tay vàng hoặc có ối vương gia, hoàng tử say mê nữ chính như điếu đổ. Dần dần qua thời gian, biến cố tình cảm hai người mới bền chặt hơn và cuối cùng hạnh phúc đến già, Yên tâm là càng về sau anh càng có nhiều mặt cực kỳ đáng yêu nhá. Đặc biệt anh còn là một hũ dấm chua to đùng lúc nào cũng tỏa mùi chua nồng nặc.
Không dám spoil nhiều sợ mất hết thú vị khi đọc truyện. Tổng kết lại truyện có mấy ưu điểm sau:
Các tình tiết hợp lý, không YY quá đáng.
Sủng, ngọt ngào, không có tiểu tam, dù có hiểu lầm cũng chỉ làm tăng thêm gia vị truyện cho đậm đà.
Dàn diễn viên phụ rất dễ thương, mỗi người có 1 cá tính riêng (chết cười với 2 ông thần y), 1 câu chuyện riêng (mấy phiên ngoại cuối rất hay). Sau này các bảo bảo ra đời cũng rất thú vị.
Chữ S thứ ba rất đầy đủ, thịt kho thơm nức. Các sắc nữ thích nhá.
Có duy nhất 1 điểm trừ là hơi dài 158c + 15 PN. Tuy lúc đọc không có cảm giác và cũng biết bố cục vẫn hợp lý (do liên quan đến cung đấu) nhưng khách quan mà nói vẫn thấy mạch truyện hơi bị kéo giãn.
Nam An Thái phi truyền kỳ là một hành trình dài của Chu Tử, từ nha đầu thông phòng lên đến chức Thái phi nương nương. Con đường này nàng đã đi rất nhiều năm.
Tuy bộ này không có tình tiết gì mới mẻ lắm nhưng ta vẫn bị thu hút vào mạch truyện và đây là một bộ hiếm hoi ta vẫn nhớ được tên đến tận giờ.
– Linh Lan
Truyện là quá trình thăng cấp từ nha hoàn thông phòng lên đến Nam An Vương phi, cuối cùng là Nam An thái phi của Chu Tử – một cô gái nông thôn nhà nghèo.
Chu Tử là người xuyên không, nhưng xuyên từ lúc còn là cái thai trong bụng, từ nhỏ Chu Tử đã phải sống trong cảnh nghèo đói của vùng thôn quê, chịu sự đồng hóa của xã hội cổ đại.
Cho nên, nàng rất dịu dàng, ôn nhu, chăm sóc cho trượng phu chu đáo, ban đầu thì nhút nhát rụt rè, về sau được nam chính cưng chiều, dung túng thì sẽ bộc lộ tính cách thật, nũng nịu, bướng bỉnh và có ham muốn độc chiếm nam chính chứ không chấp nhận số phận như lúc đầu nữa.
Còn nam chính ư? Hắn là một con sói nham hiểm, phúc hắc, thích tính kế người khác nhưng đụng đến chuyện của Chu Tử thì hắn trở nên trẻ con, hay hờn dỗi. Ngoài miệng thì luôn ra vẻ cứng rắn, nghiêm nghị nhưng trong đầu thì mong Chu Tử dỗ dành mình. Chu Tử bỏ đi thì anh thầm nghĩ :”Bắt được rồi phải trừng phạt… phải đánh cho một trận nhớ đời…”, Chu Tử mắc lỗi thì anh cứ nghiến răng rồi lại nghĩ: “Phải đánh mới được, phải xử lý cho nàng không bướng bỉnh nữa…” Nhưng cứ đứng đối diện với Chu Tử thì tim anh mềm nhũn, không nỡ làm gì cả.
—– 1 đoạn cãi nhau giữa 2 đứa trẻ lớn xác —-
Triệu Trinh: “Ta không muốn nhìn thấy ngươi nữa”
Chu Tử: “Ta mới là không muốn nhìn chàng đấy, chàng đi đi, đi cho khuất mắt ta”
Triệu Trinh: “Đi thì đi, lão tử sợ ngươi à” …
Phất tay áo bỏ đi ra khỏi phòng xong mới giật mình: “Ơ, đấy là phòng của ta mà, sao ta lại phải đi”
=> Lúc này bạn nhỏ Chu Tử vẫn chỉ là nha hoàn thông phòng thôi mà đã muốn lật nóc nhà bạn Vương gia lên rồi, về sau bạn Vương gia Triệu Trinh còn bị cào mặt, bị véo, bị ăn tát mà vẫn cứ không thể đụng vào một sợi tóc của bạn Chu Tử
——–Mở đầu là cuộc sống khó khăn của cả nhà Chu Tử, bị bà nội bán đi để lấy tiền nuôi gia đình. Chu Tử được người ta tặng cho Nam An vương gia Triệu Trinh, an phận và biết mình biết ta, Chu Tử lặng lẽ sống nên được mama quản sự tán thưởng, đề cử Chu Tử đi hầu hạ Triệu Trinh và cũng trở thành người phụ nữ đầu tiên của anh (bóc zin). Mà Triệu Trinh được mẫu phi dạy dỗ nghiêm, không được trầm mê vào nữ sắc, anh lại đang dồn sức vào lập chiến công, đánh trận, cho nên, anh cũng chỉ cần một mình Chu Tử thôi.
Cứ thế, dần dần Triệu Trinh cũng nảy sinh tình cảm với nàng nhưng chưa nhiều, anh ý thức rõ ràng thân phận cho nên không thể cho Chu Tử địa vị thì cưng chiều để bù lại. Anh không hề nói lời ngon ngọt, toàn chê Chu Tử béo với ngốc, nhưng từng cử chỉ quan tâm vẫn luôn được Chu Tử để ở trong tim và Chu Tử cũng thật lòng yêu Triệu Trinh, luôn vui vẻ tự nguyện chăm sóc, hầu hạ Triệu Trinh.
Một chút sóng gió ập đến khiến Triệu Trinh phải nhìn rõ vào tình cảm của mình – anh yêu Chu Tử, anh muốn che mưa che nắng cho nàng, không muốn nàng bị bắt nạt, không muốn nàng bị một chút tổn thương nào.
Nhưng Chu Tử cũng phải trải qua nhiều nguy hiểm: bị hại sảy thai, lần sinh thứ hai thì suýt bị hại chết cả mẹ lẫn con … chứ không phải chỉ một đường thuận lợi, và với tình yêu chân thành của Chu Tử: vừa hay tin Triệu Trinh bị ám sát rồi mất tích ở chiến trường, một Chu Tử vốn nhút nhát, ngay lập tức khăn gói chạy ra biên cương, đi tìm bất kể nguy hiểm. Chu Tử xứng đáng có được tình yêu và sự sủng ái của Triệu Trinh.
——–
“Hình như cho dù thiếp có rời khỏi chàng thì thiếp vẫn sống tốt, thiếp sẽ mua nhà, mở một tiểu lâu bán sủi cảo, thế là hốt bạc sướng tay”
Triệu Trinh mỉm cười nhìn nàng. Chu Tử lập tức nịnh: “Ấy ấy, Vương gia anh tuấn uy vũ, rời xa chàng làm sao thiếp sống nổi”
Triệu Trinh gật gù đắc ý, Chu Tử lau mồ hôi, nghĩ “hóa ra đây chính là nụ cười ác độc trong truyền thuyết, cứ như con rắn đang nhìn con nhái ấy”