Chúng ta thường bị cuốn vào một cuộc chiến cho tương lai ổn định ngay từ khi còn rất nhỏ. Cố gắng hoàn thành tất cả kỳ vọng của người thân, lo sợ thua thiệt tụt lại phía sau người khác. Chúng ta dần quên mất việc lắng nghe trái tim của chính mình, quên mất cách yêu thương tâm hồn yếu mềm của bản thân. Để rồi từ khi nào, ta vô tình biến cuốn sách của cuộc đời ta chỉ còn lại một mớ giấy nhàu nhĩ không có ý nghĩa.
Review Yêu bản thân là khởi đầu của một đời lãng mạn (2)
Hôm nay mình sẽ review cho các cậu một quyển sách đã để lại rất nhiều suy nghĩ, những băn khoăn trong cuộc sống, những khó khăn mà dường như ai cũng gặp phải đều được khắc nên một bức tranh sinh động dưới ngòi bút của tác giả Tĩnh Thính Phong – Yêu bản thân là khởi đầu của một đời lãng mạn. Mở đầu là một chiếc bìa ngọt ngào, nhưng nội dung bên trong sách lại vô cùng sâu sắc và ý nghĩa.
Chúng ta luôn hòa mình vào dòng chảy tấp nập của cuộc sống. Thu nhập cao và thành công trong sự nghiệp là những thứ ai cũng muốn theo đuổi, nhưng có bao giờ bạn thật sự thích công việc mình đang làm chưa? Đó có thật sự là ước mơ của bạn? Đời người ngắn ngủi, ai cũng chỉ có một lần để sống, hết mình vì đam mê và ước mơ mới là cuộc đời đáng sống. Hãy sống theo cách mà bạn cho là vui vẻ, hãy làm điều mà bản thân thích. Chẳng hạn như cô nàng Daisy hay cụ bà Tasha Tudor trong quyển sách này, họ đã từng tất bật với cuộc sống, nhưng thay vì tiếp tục như thế, họ bắt đầu chọn một cuộc sống có ý nghĩa và an nhàn hơn.
Hầu hết trong các cuộc tình tan vỡ đều bắt nguồn từ nền tản kinh tế không vững chắc. Lúc mà thứ tình yêu ấy sâu đậm, những người đàn ông luôn nói lời đường mật với bạn, chẳng cho bạn làm gì cả, thậm chí nghỉ làm công việc hiện tại, anh ấy vẫn sẽ lo tốt cho bạn. Nhưng vấn đề là lời hứa tồn tại bao lâu, vài ngày, vài tháng, hay vài năm, chắc chắn sẽ không phải cả đời. Áp lực của công việc, chuyện của gia đình sẽ khiến họ cảm thấy đó là gánh nặng, họ sẽ than trách bạn. Thay vì như thế, hãy là một người phụ nữ tự chủ và độc lập về tài chính, bạn còn có được cả sự tôn trọng. Đó như là một thứ vũ khí mà cho dù thế giới này có bỏ mặc bạn thì bạn vẫn có sự nghiệp, vẫn tiếp tục theo đuổi ước mơ của chính mình.
Trong một mối quan hệ, nếu như bạn không tự chủ được bản thân mà phải thay đổi con người thật sự của mình theo ý người khác, thì bạn đã thua ngay từ lúc bắt đầu rồi đấy. Có đôi khi bạn bị gia đình chê bai hết việc này đến việc khác mà mất cả phương hướng, chỉ biết làm theo họ. Bản thân bạn, con người và cuộc sống đều do bạn nắm giữ trong tay, quan trong là bạn có biết cách sống tốt đẹp hay không mà thôi.
“Phụ nữ nhất định phải lắng nghe bản thân, đầu tư cho mình và tin tưởng chính mình, đó mới là khởi đầu của một cuộc sống đẹp. Thay vì chờ người khác bố thí, thà rằng ta tự cố gắng giành lấy. Hãy trở thành nữ hoàng của đời mình, trước khi làm công chúa của ai đó”.
Cuộc sống của người trưởng thành rất khó tưởng tượng được. Không hề an nhàn như chúng ta nghĩ. Mọi áp lực đè nén, dù đúng dù sai vẫn phải mạnh mẽ, vẫn phải nghĩ đến những điều tốt đẹp phía trước nghĩ đến những người mà ta yêu thương, ta vẫn phải cố gắng vì họ. Phải mỉm cười và quật cường, cho dù có ra sao thì niềm tin vào bản thân mới là quan trọng nhất.
“Có lẽ cuộc sống khó nhọc hơn em tưởng tượng rất nhiều, nhưng đừng sợ hãi vì chúng ta vẫn còn lí do để thúc đẩy mình cố gắng: nhờ tình yêu giúp ta thêm mạnh mẽ cho những người mình yêu thương; nhờ niềm tin sinh ra lòng dũng cảm vô cùng tận trong mỗi người, để dù có ngã quỵ cũng phải nhích từng bước đi đến cuối con đường”.
Chúng ta chắc chắn sẽ bắt gặp những nhóm người tốt bụng yêu thương ta, nhưng bên cạnh đó vẫn tồn tài những nhóm bạn ích kỉ, tham lam. Họ thấy người khác giỏi hơn mình thì họ chê bất công, mặt khác lại nói xấu sau lưng người khác. Thật ra chẳng tốt lành chút nào, đó chỉ khiến bản thân họ trở nên xấu xí hơn thôi, khiến họ rơi vào vòng xoáy và chon vùi cả phong độ và lộ ra bản chất thật sự của con người họ. Chỉ khi bạn kiên định thì mới không rơi vào vũng lầy ấy.
Đừng nên ép bản thân làm một việc gì quá khó, hãy học cách “dừng lại”. Đương nhiên, dừng lại ở đây không phải là bỏ cuộc, mà dừng lại để bồi dưỡng bản thân lên một tầm cao mới, bồi dưỡng năng lực của bản thân, phải thật sẵn sàng, để rồi khi trở lại, bạn sẽ thấy mọi cố gắng đều là có ích. Khi bạn từ bỏ một điều gì đó, hãy nghĩ rằng còn một thứ mới mẽ tốt hơn vẫn đang chờ bạn ở tương lai đấy, hãy nắm bắt thật tốt.
Ai cũng vậy, luôn rèn luyện bản thân thật hoàn thiện để thành công hơn, nhưng cốt cách nhất vẫn là học cách nhường nhịn người khác đúng lúc. Nó thể hiện sự tôn trọng của bạn dành cho người khác, sẵn sàng hạ cái tôi của mình, đây không phải là xu nịnh mà là khiến họ thấy thoải mái khi bên cạnh bạn.
“Chúng ta sống giữa xã hội này, không phân biệt giàu nghèo, cao sang hay thấp kém, hãy đối xử bình đẳng, tôn trọng lẫn nhau. Tách bạch khỏi thân thế, địa vị và quyền lực của mỗi người, chúng ta nhường nhịn nhau trong từng lời ăn tiếng nói, là bởi tâm hồn của mỗi người đều bình đẳng như nhau”.
Chúng ta tài giỏi, có năng lực, nhưng bên cạnh đó cần phải có phẩm cách thật tốt, phải bồi dưỡng để trở thành một con người đáng để mọi người tôn trọng. Chỉ vẻn vẹn năm chương, nhưng quyển sách là tập hợp những câu chuyện lớn nhỏ trong cuộc sống của mỗi người mà tác giả đã chiêm nghiệm, chúng ta cần học hỏi, sửa sai của bản thân, suy nghĩ thật kĩ về những việc đã làm. Đó mới thật sự là kết quả mà tác giả mong muốn khi viết nên quyển sách này, mọi người hãy tìm đọc nha.
– Vụ Lý
Cuộc đời chúng ta bắt đầu giống như một cuốn sách trắng tinh chưa được ghi lên, cũng chưa định hướng được thể loại nào cả. Dần dần chúng ta lớn lên, cũng từ đó bắt đầu viết nên câu chuyện cho sinh mệnh của mình. Có người viết nên những trang sách đấy sự thành công, vẻ vang và danh vọng. Cũng có người lại khiến chúng trở thành cuốn sách của những bi kịch, sự buồn bã, tuyệt vọng. Vậy nếu như muốn viết về một cuốn sách đầy sự lãng mạn như một câu chuyện tình yêu giữa ta với nhân gian này thì chúng ta nên bắt đầu từ đâu đây? Có lẽ là, hãy bắt đầu bằng việc học cách yêu thương chính bản thân mình.
Chúng ta đang sống trong một thế giới ngày càng phát triển. Công nghệ ngày càng hiện đại, chất lượng cuộc sống cũng tốt hơn thế kỷ trước rất nhiều. Thế nhưng đi đôi với sự phát triển cùng kèm theo nhiều khó khăn đến với chúng ta. Vật giá tăng, tính cạnh tranh giữa người với người ngày càng gay gắt. Chúng ta luôn luôn bị cuốn vào một cuộc chiến cho tương lai ổn định ngay từ còn rất nhỏ. Cố gắng hoàn thành tất cả kỳ vọng của người thân, lo sợ thua thiệt tụt lại phía sau người khác. Chúng ta từ lúc nào quên mất việc lắng nghe trái tim của chính mình, quên mất cách yêu thương tâm hồn yếu mềm của bản thân. Để rồi từ khi nào, ta vô tình biến cuốn sách của cuộc đời ta chỉ còn lại một mớ giấy nhàu nhĩ không có ý nghĩa.
Daisy là một cô gái với ước mơ mở cho mình một cửa hàng nhỏ để thỏa mơ ước của bản thân, thế nhưng vì áp lực cuộc sống, cô bị cuốn theo một công việc bàn giấy nhàm chán mà người người vẫn định nghĩa đó chính một tương lai ổn định. Ra vào vô số tòa nhà sang trọng, tất tả ngược xuôi, tăng ca liên tục. Daisy cứ thế sống một cuộc sống vô vị như thế, thâm tâm thì vẫn luôn mông lung rằng: “Đây có thực sự là cuộc sống mà mình hằng mong muốn không?” Cô cứ mông lung mà tiến tới như thế, cho đến một ngày, khi cô thấy một nam đồng nghiệp tuổi đời còn rất trẻ đã ngã khụy và đột tử vì áp lực công việc, sự mất mát như giáng một đòn đau vào trí óc cô, nhưng lại khiến cô như tỉnh một giấc mộng dài. Daisy xin nghỉ việc tại công ty cô đang làm, mặc dù hiện tại cô đang đứng ở một ví trị mà người người ngưỡng vọng. Cô rũ bỏ tất cả, bắt đầu lại với giấc mơ thuở nhỏ của mình. Tuy những ngày đầu rất khó khăn, nhưng Daisy đã cố gắng vượt qua tất cả, thành công chạm đến ước mơ của mình, chỉnh được đôi chân đang đi vô định của mình trên đường đời.
“Đời người chóng vánh lắm, hãy sống hết mình và tỏa sáng đi em.” Đây chính là tựa của phần khởi đầu trong cuốn sách “Yêu bản thân là khởi đầu của một đời lãng mạn” của tác giả Tĩnh Thính Phong. Câu chuyển về cô gái Daisy bên trên, chính là một trong hai câu chuyện nhỏ mà tác giả đưa ra để dẫn dắt chúng ta đến với những suy tư của bản thân. Không giáo điều, không khô khan, những câu chuyện được đưa ra cũng không hề hoang đường mà thật sự vẫn luôn xảy ra xung quanh cuộc sống của chính ta, khiến người đọc không hề cảm thấy ngán ngẩm hay mệt mỏi khi đọc. Đọc những câu chuyện ấy, chúng ta như được hòa mình vào cuộc sống của chính những nhân vật trong truyện, cũng khiến chúng ta vô thức nhận ra được những lời tâm tình thủ thỉ xen lời khuyên nhủ của tác giả gửi gẳm trong từng câu chữ. Chúng ta đã sống được bao lâu trên cõi đời này rồi, thế nhưng chúng ta đã thật sự yêu thương bản thân chưa, mà yêu thương bản thân có nghĩa là phải làm sao?
Phải chăng yêu thương bản thân chính là cố gắng theo đuổi một công việc đem lại số tiền lớn, làm đến bán sống bán chết. Phải chăng yêu thương chính bản thân, chính là chấp nhận ỷ lại vào người mình yêu, người ta bảo gì mình làm nấy. Một người vợ nghe lời chồng từ bỏ công việc ổn định của chính mình để lui về hậu phương lo cho gia đình con cái, với lời hứa của nửa kìa rằng Anh sẽ chăm lo cho em và các con để rồi sau này bạn muốn mua sắm một thứ gì đó tốt cho con cái và gia đình thì lại bị rày la là phung phí, rằng Anh đi làm mệt mỏi, em có thể bớt tiêu tiền vô lý được không?
Yêu bản thân căn bản không phải là như vậy? Đối với tác giả Tĩnh Thính Phong mà nói, yêu bản thân chính là như này: Thực hiện những gì mà bản thân ước mơ (miễn là đừng quá viễn vông), làm những việc bản thân muốn mà không để ý quá đến ánh mắt của mọi người, tự chủ trong tài chính cho dù bên cạnh có người nói rằng họ sẽ là chỗ dựa cho bạn. Câu nói Anh sẽ là chỗ dựa cho em, lo lắng cho em, chung quy chỉ dễ dàng thốt ra khi cuộc sống vẫn còn đang dễ dàng. Khi gặp khó khăn, đôi khi chính bản thân người nói còn không đủ sức để khiến mình không vấp ngã, tâm tư đâu để mà làm chỗ dựa cho bạn. Sau cùng, người có thể làm chỗ dựa vững chắc cho mình, chỉ có chính bản thân ta.
“Trong tình yêu, nền tảng kinh tế sẽ quyết định độ vững chắc của công trình phía trên nó.”
Tôi thực sự rất thích câu nói này của tác giả. Có người bảo mình thực dụng khi cứ tìm kiếm một mối quan hệ có trình độ học vấn ngang mình, nhưng đó chẳng phải là một sự đòi hỏi hợp lí hay sao, nhất là khi mình là người thuộc phái nữ, một phái được cho là mềm yếu và rất cần có một cuộc sống ổn định hay sao. Ở một thời đại mà mọi thứ đều phải dính dáng rất nhiều đến tiền bạc và của cải, thì kể cả tình yêu có vững bền hay không cũng có một phần góp mặt của tiền mới có thể dài lâu và chắc chắn.
Tuy hiện giờ chỉ mới đọc một phần ba cuốn sách này, nhưng mình cực kì đồng ý và tâm đắc với những quan điểm mà tác giả đưa ra. Mặc dù bản thân vẫn chưa đến giai đoạn làm việc ngoài xã hội hay hướng tới hôn nhân nhưng nhờ cuốn sách “Yêu bản thân là khởi đầu của một đời lãng mạn” đã giúp mình sớm nhận biết được cuộc sống của người trưởng thành đi làm và lập gia đình có biết nhường nào khó khăn, nhưng cũng đồng thời cũng giúp mình biết thêm được nhiều bài học, chân lí sống mà sau này bản thân có thể sử dụng thành kim chỉ nam cho bản thân trong tương lai. “Yêu bản thân là khởi đầu của một đời lãng mạn” cũng khiến mình trăn trở trong việc tìm kiếm ý nghĩa tận cùng của việc yêu bản thân là phải làm như thế nào. Một câu hỏi khá hay trong chuỗi ngày sống đang không mục tiêu của bản thân mình. Hiện tại cũng đang trong thời kì giảng cách chống dịch, nếu bạn đang cảm thấy nhàm chán trông chuỗi nằm nhà dài lê thê này nhưng vẫn muốn xây dựng trau dồi thêm vốn sống cho bản thân thì đây có lẽ là cuốn sách bạn đang cần đấy!
– Hy Vãn
Trích dẫn Yêu bản thân là khởi đầu của một đời lãng mạn
“Ước mơ rất lớn, lớn đến nỗi chúng ta không thể gánh vác được sức nặng thực sự của nó. Song ước mơ cũng rất nhỏ, nhỏ đến độ chỉ cần chúng ta bền lòng gắng sức chạy hết cuộc đua để đạt được mục tiêu là sẽ có thể hoàn thành được ước nguyện. Mà sự tập trung chính là con đường ngắn nhất dẫn chúng ta từ hiện thực tiến bước tới ước mơ, nó có thể khơi dậy tiềm năng ẩn sâu trong mỗi người và kích hoạt sức mạnh đó tối đa, gạt bỏ mọi suy nghĩ vướng bận và sự ích kỷ, giúp người đó chuyên tâm chạy đua với thời gian, đuổi theo bước chân của hoài bão.”
“Chúng ta sống giữa xã hội này, không phân biệt giàu nghèo, cao sang hay thấp kém, hãy đối xử bình đẳng, tôn trọng lẫn nhau. Tách bạch khỏi thân thế, đia vị và quyền lực của mỗi người, chúng ta nhường nhịn nhau trong từng lời ăn tiếng nói, là bởi tâm hồn mỗi người đều bình đẳng như nhau. Một người tinh tường ắt sẽ biết cách tôn trọng người khác và chinh phục được thế gian, chỉ có người nông cạn và hẹp hòi mới lấn át người khác bằng miệng lưỡi nhanh nhảu”
“Một quyết định bồng bột không thể tạo dựng nên hoài bão, nhưng ước mơ sẽ được hình thành một cách chậm rãi và bền bỉ. Nhờ sự dày công phấn đấu của em, nó sẽ tỏa sáng giữa bầu trời như những chùm pháo hoa rực rỡ, chứ chẳng phải một đốm lửa lay lắt chợt lóe lên trong trí tưởng tượng rồi phút chốc lụi tàn”
“Ngẩng cao đầu và hiên ngang ưỡn ngực, bước ngược hướng gió và sống như đóa hoa hướng dương, đó là cách duy nhất để ta vứt bỏ bóng tối ở phía sau lưng mình.”
“Thay vì than trách cuộc đời bất công, hấp tấp muốn đạt được thành công dễ dàng, em hãy giữ một tâm thế bình tĩnh, tập trung hoàn thiện chính mình, rèn cho mình ý chí kiên cường trước mọi thử thách để tôi luyện bản thân.”
“Cho dù em phải đối diện với tiếng cười chê và sự ngờ vực của thiên hạ, hay muôn vàn chướng ngại và thử thách của cuộc đời, chỉ cần giữ cho mình ý chí vững vàng không lay chuyển, em nhất định sẽ chạm đến điểm dừng của tăm tối, đón chào tia nắng đầu của ban mai.”
“Không có con đường nào trải sẵn thảm nhung chờ chúng ta đi. Chúng ta thường muộn màng nhận ra mình đang lạc lối giữa khu rừng đầy gẫy gai nhọn, mò mẫm cho đến khi xước xát mình mẩy mới có thể khai phá một lối đi cho riêng mình.”
“Trưởng thành không phải là sửa đổi người khác mà là hoàn thiện bản thân. Em phải biết từ bỏ những thứ không thuộc về mình, cắt đứt sợi dây trói đắn đo và luyến tiếc. Hãy mạnh mẽ xoay gót và bước tiếp đi em. Chỉ có như vậy em mới tìm được sự bình yên và dịu êm cho tâm hồn, bình thản xem nhẹ mọi thứ dẫu người khác có sỉ nhục mình, an nhiên sống thật với cảm xúc sống động trong lòng, tiếp tục hành trình một cách nhẹ tênh mà chẳng cần gắng gượng.”